Wednesday, August 10, 2011

Tình đồng đội của QLVNCH


Nhân dịp Ðại Nhạc Hội “Cám Ơn Anh, Người Thương Binh” Tôi vui mừng cám ơn diển đàn “Hội Quán Phi Dủng” đả post cuộc phỏng vấn các phi công trực thăng để nói lên tình đồng đội giửa các các chiến hửu cùng một chiến tuyến, riêng cá nhân tôi những lời chân thành toát lên từ chiến hửu Phạm Vương Thục, người Top Gun chỉ lo chuyện sắt và máu nhưng rất đa tình nhậy cảm làm thôi thúc tôi phải nói lên về trận chiến khiếp-đảm Lam Sơn 719 mà Pentagon đã tàn độc dựng lên để xả rác các chiến cụ lổi-thời cũng như chú tâm hủy diệt chủ lực quân thiện chiến nhứt miền nam, trong đó có 2 sư đoàn tổng trừ bị tinh nhuệ để tránh tắm máu khi bàn giao Saigon cho Hà Nội, mà sau nầy Kissinger thú nhận khi chiến thắng thì có lắm người cha ... nhưng thất bại thì là đứa con không người thừa nhận. Chính quyền Mỹ có dám thừa nhận? TT Nixon đả đổ cho Quốc Hội Mỹ tước lấy chiến thắng trong tầm tay, nhưng trong ống kính của một thế lực sau hậu trường Mỹ xác quyết trận chiến nầy như 2 trái Bom nguyên tử thả trên đất Nhựt để rút ngắn cuộc chiến mà họ tự cho đó là sự tiết kiệm xương máu cần thiết; vì phải cột chưn những binh chủng thiện chiến trên ốc đảo cô-lập cheo leo, buộc họ phải đội lên đầu 67.000 tấn đạn đả có sẳn tại chổ cùng một Trung tâm huấn luyện để bổ sung đầy đủ quân số tác chiến, còn VNCH thì không có quân số để thay thế, và luôn luôn ở trong tình trạng bị tấn kích xa luân chiến
  
    Trong internet hay youtube Mỹ không nhắc nhở gì đến KQVN mà họ chỉ nói lên sự thiệt hại của Mỹ là 215 chết và 38 MIA, chỉ có một đoản văn viên phi công trên quan sát cơ OV-10 Bronco nói rằng chiếc huey của Trung úy Ðạt bị bắn cháy trên không và rớt xuống cháy thành một cột khói đen dựng đứng cao gần 100 feet … nhưng về sau ông mới biết phi hành đàn vẩn còn sống và dìu nhau về đến Căn Cứ Hồng Hà-2 và được cứu thoát.
Ðây cũng là một trường hợp chứng minh truyền thống Không Quân “Không bỏ anh em không bỏ bạn bè” (dù bất cứ trường hợp nào cũng phải cảm tử phóng bay vào lửa đạn)
Tôi đang bay yểm trợ hỏa lực tiếp cận cho 2 đại đội trinh sát Dù thuộc TÐ-8 cấp cứu Ðồi-31 thì nghe TOC cho lệnh Kingstar 4 và 5 đi bay tiếp tế cho Căn Cứ Hồng Hà-2 do Cobra Mỹ yễm trợ, tôi vô cùng lo lắng (vì chúng tôi chỉ có một nhúm trực thăng vỏ trang) Hai chiếc Hueys của mình và Hai Cobra đang bay trên 5,000 bộ, sau một buổi sáng sương mù khá dầy đặc, bây giờ thời tiết thật tốt chỉ còn động lại với những lớp sương mờ buổi sáng thoang-thoảng không đáng kể, bốn chiếc đang hướng về Căn-cứ Hỏa-lực HH2. Tôi, vì linh tính nghi ngờ nên dặn Co-pilot của Kingstars phải để tần số VHF liên-lạc với tôi thường xuyên; Tôi lo nhất là lúc 2 chiếc Hueys đang đến LZ, giảm cao độ, làm cận tiến để đáp, nếu mấy thằng bộ-đội anh hùng thì nên bắn vào phi cơ có võ trang như 2 chiếc Cobra nầy, mà chừa ra 2 chiếc hiền lành đang cứu sự đói, khát cho quân bạn.
Bỗng trong nón bay, tôi nghe qua tần số VHF “Phòng không đủ loại, từ nhiều cao điểm chung-quanh bắn lên từng cụm khói trắng như hoa giăng, chúng tôi đang xuống…!” Rồi bỗng dưng tắt lịm, một sự yên lặng dễ sợ như nhói quặn trong tai. Tôi vặn tối đa Volume của máy VHF và hồi-hộp đợi chờ, Tôi để Wing Lưu lên làm Lead và dặn người học trò của tôi cứ bay theo chiếc Lead làm vòng chờ. “Vẫn chỉ còn một sự yên lặng nặng-nề trôi qua trong nón bay, làm tôi cảm thấy như muốn nghẹt thở”
Có tiếng rồ rồ trong nón bay “Cobra của Mỹ, bắt đầu tách khỏi chúng tôi ‘prep’ vào ổ phòng không cạnh sườn đồi trọc… Họ phóng Rockets chống biển người, phụt ra toàn màu Hồng-đỏ” Nghe tới đây tôi có một chút an-tâm, vì chúng phải lo chống cự với Cobra mà quên 2 thằng em của mình! Nhưng bỗng nhiên Tôi lại nghe: “Mấy thằng Cobra nó gọi nhau, trên tần số Guard: “Ground Fire… Ground Fire… get-out the fucking place” Rồi nó bay đâu mất tiêu! Những trái đạn đại bác phòng không từ tứ phía bắn lên nổ từng đám khói như những cụm bông gòn càng lúc càng nhiều… bao quanh chúng tôi” nhiều nhứt là phòng không 37ly
“Rồi các anh em đang làm gì… đã đáp xuống chưa”
Tôi chẳng còn nghe tiếng trả lời, mà chỉ còn nghe trong nón bay tiếng đại-liên M.60 của Kingstars đang nổ dòn. Chắc Kingstar đang chuẩn bị đáp, tôi lặng thinh và cầu nguyện cho 2 Kingstars; Vừa đang cầu nguyện, tôi nghe: “Tàu trúng đạn quá nhiều … Lead Trưởng phi cơ Phúc bị thương, đèn đỏ báo nguy nỗi lên mọi nơi…trên Panel… báo cáo đã đáp xuống được rồi…”
 
    Thiếu-úy Phúc TPC đã bị một mảnh tạc đạn xuyên bể đầu gối; Cả Phi hành đoàn dìu nhau chạy xuống các giao-thông hào ẩn trú, chỉ còn cầu mong chiếc thứ 2 của Trung úy Đạt xuống cứu; Nhưng khi chiếc thứ 2 vào đáp thì cường độ pháo kích càng ác-liệt hơn, phải né qua bải đáp của Pháo-binh, thì toàn là Trực-thăng Mỹ đã bị bắn nằm ụ nơi đó. Nhưng Trung-úy Đạt cố tâm muốn cứu Phi hành đoàn nên cứ nhào vô hover bên cạnh chiếc 1 đã tắt máy nhưng cánh quạt vẫn còn quây chậm. Cuộc pháo kích của BV mỗi lúc càng thêm dữ dội hơn, khiếp-đảm đến nỗi Phi hành đoàn bị nạn không dám lú đầu ra khỏi bunker vì lưới đạn cầu vòng đũ loại đang chụp xuống bãi đáp, vung vải tung-toé bụi cát bằng hằng hà vô số mãnh đạn đến nỗi phi hành đoàn lâm nạn không dám ló đầu ra khỏi bunkers để phóng lên trực thăng số 2 của Đạt. Trên căn cứ hỏa lực nầy, dưới con mắt của Kingstars là một bải tha ma, với nhiều cộc sắt hàng rào kẽm gai bị đào xới bởi hằng hà vô số những hố đạn pháo sâu-cạn chồng chất lên nhau, trên các giao thông hào, lốm đốm rãi rác khắp nơi những cánh dù tang trắng hoả châu, những xe nước tróng trơn không còn một giọt nước vì mảnh đạn loang lổ cạnh những lưới đạn vừa thã xuống là bị phá hủy ngay. Chỉ có Kingstars là những nhân chứng sống thực, đây quả thực địa ngục trần gian, một chiến địa kinh hoàng; Làm sao thân xác con người có thể tồn tại để hứng chịu khi buộc phải liều mình chui vào màn lửa, khói, mảnh đạn vun vải để nhảy phóng lên chiếc số 2 đang hover cạnh chiếc 1, kể cả con Kiếng cũng không thoát khỏi sự chết dưới ổ Kiếng nằm cạn trên mặt đất. Kingstars-4 đành núp sâu dưới bunkers chờ cơ may. Cơ may gì, tiếng máy càng nổ thì nhịp đạn dội xuống càng nhiều!
“Hover sao lâu quá vậy!” Trung úy Ðạt nóng lòng cứu bạn, nhưng Ðạt có biết tất cả trực thăng rớt trên các Căn cứ hỏa lực đều bị bảo cát mãnh đạn vun vảy làm bộ phận nhậy cảm cánh quạt đuôi bị tê liệt mất phương hướng phải quây đầu rơi xuống đất. Trong nháy mắt, anh lính Bộ-binh tháp tùng cùng Cơ phi và Xạ thủ đang đẩy các đồ tiếp viện xuống đất giữa những tiếng nổ kinh hoàng của đạn pháo đã điều chỉnh sẳn từ lâu; Thình lình anh Xạ-thủ thét lên: “tôi bị thương rồi anh Ðạt ơi!” Trung úy Ðạt buộc phải bỏ ý chí cứu bạn! Làm sao tránh khỏi trận bảo cát bằng các mảnh đạn vun vải từ tứ phía rãi đến như thế nầy!? Không còn cách nào khác, Trung-úy Đạt phải cất cánh để tránh khỏi mục tiêu đang bao phủ đầy cụm khói và lửa, đào xới đất tung toé, dù phải dùng sức máy tối đa, lấy hướng nào thuận lợi để tăng tốc độ càng nhanh càng tốt, hầu tránh xa vùng tử địa. Sau khi luồn-lách giữa các cột khói trận địa pháo, thay vì cấm đầu bay xạt trên ngọn cây luồn lách theo thung lủng trên đám rừng già ở hướng tây-nam, như Queenbee Yên đã làm nơi Ðồi-31, liền sau khi nghe lệnh của Lead Chung tử Bửu, “không được vào đáp…” thì Trung úy Ðạt lại bị một lỗi lầm vì thiếu kinh nghiệm, nên cố lấy tốc độ an-toàn leo cao cho lẹ làm cho mục tiêu gần như cố-định mông lung trên không gian, ít linh hoạt trong sự xê dịch như một mục tiêu dễ nhắm, để rồi phòng không tứ phía chụm vào chỉ có một mục tiêu duy nhứt đơn côi là Kingstar 5, những cụm bông gòn hòa lẫn với những cục lửa xẹt lên bao quanh con tàu côi-cút ngơ ngác lạc-lỏng đến tội nghiệp, rồi một cục lửa khác đã nhẫn tâm chui vào bộ phận Transmission phát nổ sau lưng con tàu, lửa và khói đen qua dầu transmission mù-mịt đang bao trùm con tàu, không biết còn những gì sẽ xãy ra nữa đây (Phải là loại đạn đại bác cổ điển chạm nổ, 37 hay 57ly) Trong tần số Guard tất cả mọi Phi hành đoàn đều nghe tiếng kêu thất thanh thảm thiết của Trung-úy Đạt, “May day…May day…!” Trong lửa và màn khói mù mịt, Trung-úy Đạt cố bình tỉnh mở đôi mắt to hơn, cố gắng đưa con tàu đáp ép buộc, làm cách nào cứu sống được Phi hành đoàn đây? Không còn cách nào khác là phải “đáp ép buộc” (autorotation) xuống một thung-lủng trước mặt, vì nếu chần-chờ là con tàu có thể bị nổ tung trên không. Rừng cây càng lúc càng gần, trong nháy mắt, thì con tàu đã rơi trúng ngay một khoảng rừng-chồi vang dội một tiếng ầm khô khan, rồi con tàu nằm gọn giữa các chồi cây đâm thọc vào nhưng không lật, hai càng đáp skids chèn bẹt qua hai bên. Mọi người không ai bảo ai, vội vã thò chân xuống đụng đất ngay, buớc ra trên lớp bụi cỏ còn ẩm ướt hơi sương, giữa tiếng kêu rên của anh Xạ thủ đã bị thương; Người chiến sĩ Bộ-binh tháp tùng đang dìu anh xạ thủ và liền ngay sau đó mọi người chạy ù tới cùng phụ đỡ anh xạ-thủ mau ra khỏi con tàu. Thật cảm động cho tình huynh đệ chi binh đả thể hiện như thế nầy! Tất cả mọi người dìu nhau chạy đến một khoảng trống dễ nhất ở phía trước vào khoảng 20 thước, lửa đã liếm tới bình xăng bùng nổ thiêu rụi con tàu cùng một số đạn 7,62ly còn lại, trông như một cục lửa xẹt ra xanh đõ đũ màu, to lớn, khói đen tỏa lên nghi-ngút cả chục thước cao hiện rõ trên bầu trời dưới bốn con mắt của OV-10 FAC vần-vũ trên đó ....
    
 
KQ: TRUONG VAN VINH

No comments:

Post a Comment