Monday, August 29, 2011

“cuộc giải cứu đắt nhứt trong chiến tranh VN”


 

Ðịnh mệnh của một tiền-đồn/SÐ-3.BB


Thình lình nghe tiếng la-ó cũa quân BV trên bờ bắc “đuỗi theo bắt chúng … đuỗi theo bắt chúng!” Norris và Kiệt quạt mạnh tay chèo như điên tiết. Chỉ có thượng-đế mới ra tay cứu thêm một lần nữa. Dòng nước bỗng dưng tuột xuống chãy siết thật nhanh đẩy chiếc xuồng mau suôi theo dòng nước, rồi che phũ biết bao tàn cây bụi lá bao bọc, cách xa bờ, rừng cây dầy hơn như bức tường ngăn chận, đưa mau cho chúng đến gần bờ nam, chiếc xuồng xa lần tiếng la-ó khũng khiếp cũa bọn bắc kỳ nhà quê nói ngọng “khẩn trương tiến nên... khẩn trương tiến nên” Rồi thì Norris gọi phi cơ đến can-thiệp, chúng chèo sát vào bên phải bờ sông càng xa tầm đạn AK càng tốt, chờ đợi phi cơ can-thiệp. Trong giây lác, từng đợt tiếng bom đạn từ 2 phi tuần A-6, Intruder của Marine, thã chụp xuống thành một biển lữa phũ đầy bên bờ bắc giữa tiếng kêu la thãm thiết, vì quá gần nên không khí bao trùm bởi bom napalm nóng rát.          

   

   Sau đợt bom chính xác trên bờ bắc tàn sát quân BV, Norris và Kiệt bắt đầu chóng đẫy xuồng ra giữa dòng sông để nương theo sức mạnh cũa con nước thủy triều tuông ra biển, suôi về tiền đồn. Chẵng bao lâu cã ba về tới tiền đồn giữa tiếng súng qua lại hai bên bờ bắc nam. Liền tức khắc Norris và Kiệt vội vã kéo lê Hambleton vào nơi một ụ-đất đễ núp và thở nghĩ mệt; Lúc nầy là 9 giờ sáng, Toán viên Kiệt phóng bay lên đồi từ ngoài cổng gác chạy vào gọi 2 toán viên Biệt hải kia phải gấp rút xuống bờ sông để phụ giúp cõng Hambleton lên, nhìn thấy thân hình viên Phi công tương đối khá cao và gầy, ở nơi chân bị một vết thương khá sâu cùng nơi khũy tay bị gãy, vì không thuốc men, nên làm cho chung-quanh vết thưong bị nhầy nhụa, da thịt đã trở thành màu tím bầm.

     Từ mé sông ngược lên tiền đồn, đường mòn khá dốc, nên 3 Biệt Hải phải thay phiên người trước kẻ sau phụ cõng và nâng bỗng hai chân của Hambleton lên, Chẳng bao lâu họ lên tới tiền đồn, khi đã đặt ông nằm an toàn trong Lô Cốt rồi. Norris đang băng bó vết thương cho Hambleton và chuẫn bị rời khỏi nơi đây tức khắc; Áo quần mọi người ướt đẩm mồ hôi do ánh nắng gay gắt của buổi sáng đầu ngày. Theo dự trù một chiếc M-113 sẽ đến đón họ, khi đã đặt ông nằm an-toàn trong Lô Cốt rồi; Ngay chiều hôm đó, tất cả Biệt Hải được lệnh rời khỏi tiền đồn trở về lại BCH/Tiền-Phương/ Quãng Trị gấp, để lại số phận cho tiền đồn nầy phải bị dẫy chết liền sau đó.


    Tưởng chúng ta cũng nên hồi nghi lại những chiến hữu của Đại-đội thuộc Sư-Đoàn 3 Tân lập gồm 80 chiến-sĩ với 2 chiến-xa M.48 ngụy trang phòng thủ tiền-đồn nầy. Khi các anh Biệt hải và 4 người Mỹ đã vinh vien rời khỏi tiền đồn nầy rồi thì chuyện gì đã xảy ra chỉ vài ngày sau đó: Số phận của một tiền đồn nằm cheo leo trên tuyến phòng thủ chiến lược có thể quan sát xuyên suốt từ bờ Tây dòng sông Miếu-Giang gồm quốc lộ 9, bao vùng miền Cam lộ đến tận Đông-Bắc Quảng-Tri, há không làm cho linh BV ngứa mắt? Các Chiến-sĩ ta của tiền đồn nầy làm sao hiểu được, họ đang bị bao vây từ 3 hướng bởi 5 Trung-đoàn Pháo và 10 Trung-đoàn Bộ-binh cơ-động BV được chia ra từ 2 Sư-đoàn 304 va 308, chưa kể lực lượng pháo diện địa kinh khủng và hoả lực phòng không
“Tổng công kích và Tổng nỗi dậy” đây là lệnh truyền từ các Cán-bộ Chính-ủy từ Trung ương xuống tới đơn-vị nhỏ nhất, bằng mọi giá phải đạt được yêu cầu (Hoa-Kỳ gọi là Easter-Offensive có nghĩa từ trên núi tràn xuống phía Đông, vùng đồng bằng đông dân cư) Bên phía VNCH gọi là: “Mùa-Hè Đỏ-Lửa” Nhưng chiến dịch Tổng công kích nầy còn quá sớm chưa đúng thời gian điểm mốc của lộ-đồ “Eurasia” nên Hoa kỳ đã có dự mưu phải dùng chiến dịch cường tập Hậu-vệ-1 (Linebacker-1) để tiêu diệt 100.000 quân CSBV (điểm mốc theo lộ trình thời gian là 1975 đến 1995, tổng cộng 20 năm thù địch (hostility) rồi sau đó sẽ mua Boeing của Mỹ, y chang như Trung quốc sau 20 năm thù địch (hostility) cũng mua Boeing làm quà giao tiếp


      Đúng 3 ngày sau khi các anh Biệt-Hải và 4 Sĩ-quan Hoa-kỳ rời khỏi nơi đây, vào lúc 12 giờ trưa: Sau một thời gian dài chuẩn bị chu-đáo, tướng Vỏ Nguyên Giáp ra lịnh bắt đầu khai hỏa; Đến nữa khuya, chúng pháo 4,000 trái đủ loại từ súng cối, đến Hỏa-tiển 122 ly, rồi pháo hạng nặng như 152 ly, 130 ly, 122 ly…đến tờ-mờ sáng chúng tràn ngập các tiền đồn từ Cam-Lộ dọc xuống đồng bằng Quãng-Trị, riêng tiền đồn nầy còn bị dưới hỏa-lực bắn trực xạ bằng pháo chiến xa T.54 của BV trước khi chúng tràn ngập vào đồn. Chúng được lệnh đây là trận cuối, đánh dứt điểm và đồng
khởi nỗi dậy khắp nơi
Trước đây một năm, chiến cuộc Lam-Sơn 719 đã không đi đúng theo dự trù của máy tính điện tử thiết kế mà soạn giả tướng Haig và Richard Helms đã hoạch định theo lộ trình, lý do TT Nguyễn Văn-Thiệu đã ra lệnh ngầm rút quân không chiếm Tchepone, mà chỉ cho một đơn-vị nhõ thuộc SÐ-1 nhãy xuống chụp hình ‘đái một bãi’ rồi về ngay, trong khi trung-úy phản-chiến John Kerry đã móm ngầm” với Võ-Nguyên-Giáp, để tuyên bố gài bẩy thách thức trên đài: “Nếu “Quân-Lực VNCH chiếm được Tchepone xem như kẻ chiến-thắng”
TT Thiệu đã cứu QLVNCH khỏi phải lọt vào cái bẩy của Hội-Đồng An ninh quốc gia Hoa-Kỳ! (January 18/1971, national archives) Mục đích tiêu diệt hai đối lực mạnh nhứt để bàn giao miền nam không tắm máu mà chĩ rĩ-máu. Ðối với Permanent Government là rút ngắn cuộc chiến và giãm thiểu số người phải hy sinh
Đô-Đốc Mc Cain, Tư-Lệnh Đệ 7 hạm đội và Đại-Tướng Abrams, Tư-Lệnh Mỹ ở chiến
trường VN đã nắm chắc và hiểu rất rõ chiến dịch nầy, và lần nầy không giống như Lam-Sơn 719, B.52 chỉ để hù qua Rolling Thunder (Neutralization) lính BV, mà tiêu diệt chúng bởi chiến dịch Linebacker-1; Hai vị Tư-Lệnh nầy đã cùng đi đến quyết định xử dụng hỏa-Lực tối đa từ Hải-pháo, Phi-cơ chiến-thuật, nhưng BV vẫn tự cho rằng sẽ thừa thắng xông lên; Sau khi tướng Liên-Xô Pavel Batitski đến Hà Nội, trước đó một tháng (March/1972) tái kiểm kê cùng đánh giá “hàng-tiêu-dùng”(vũ-khí, chiến cụ lỗi thời) và sẽ sản xuất để viện trợ dồi-dào hơn theo chỉ thị của Chủ nợ Tư bản Mỹ: “Aid to Russia 1941-1946 Renewed-Plan”. Sau chiến tranh, Liên-Xô không đòi nợ Việt-Nam vì Mỹ, người chủ nợ chịu đài thọ vào chổ ngân khoản đó;


     Thế nên lãnh đạo Hà-Nội không hiểu biết gì thời điểm cưởng chiếm miền nam, liền cho lệnh tổng tấn công và nổi dậy (Easter Offensive) vào ngày March 30, 1972; Cũng phù hợp với tu chánh-án Mỹ ‘Cooper-Church’, giai đoạn chót cần phãi giải tỏa cho hết vũ-khí chiến cụ lỗi thời tại Đông-Dương.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế nầy, mà Nguyễn-Cao-Kỳ lại xúi bẩy hai Tướng Vùng làm đảo chánh, Tướng Trưởng không chịu nghe vì ông bận rộn với chiến trận, ông cũng chẳng sợ ai vì hậu thuẩn rất mạnh của Mỹ; còn Tướng Dzu thì rất khôn ngoan, cho rằng TT Thiệu đã làm phật lòng tướng Haig và Kissinger, hai công-cụ bén nhậy của Tham mưu trưởng quyền-lực WSAG, Donald Rumsfeld trong cuộc chiến Hạ Lào thì thế nào cũng phải bị làm vật tế thần như Tướng Tư Lệnh Ðệ Thất Lavelle cho mà xem. Nhưng Tướng Kỳ và Dzu làm sao hiểu được Hoa-kỳ đang ủng-hộ mạnh mẽ cho sự đứng vững của TT Thiệu để dự hòa đàm Paris, đồng thời theo lộ-đồ tuần tự rút quân Mỹ về nước an-toàn. Đại-Sứ Bunker, có tục danh là cái “tủ-lạnh” cho Kỳ là lóc-chóc không đủ bản lãnh là người lãnh đạo, phải có bản lãnh cứng rắn điềm tỉnh như TT Thiệu mới được, thế là TT Thiệu đưa băng Thiết Giáp là Tướng Nguyễn Văn Toàn lên thế Ngô Dzu cũng là để an-ũi băng thiết Giáp Tướng Lãm mới vừa mất chức Tư lệnh do yêu cầu của phía Mỹ để tái chiếm Cỗ thành Quảng Trị bằng tướng Trưởng. Phía Hoa-kỳ, Tướng Lavelle, Tư-Lệnh Ðệ 7 Không-Lực vừa bị Tham-Mưu Trưởng Không-Quân triệu hồi giải nhiệm và giải ngũ, (chỉ lảnh hưu bổng của Tướng hai sao mà thôi, thay vì 4 sao) cái lý do tạm gọi là Tướng Abrams phàn nàn “Phản ứng chậm chạp không thích hợp với chiến trường. Sự thật có phải như vậy không!? Có trời mà biết! Nhưng theo linh cảm của tôi, Tướng John Vogt đến thay đúng vào lúc mà Hoa-Kỳ cần dọn dẹp trước khi rút về. B.52 qua chiến dịch Linebacker-1 sẽ thả tiêu diệt chớ không còn hù dọa như chiến dịch ‘tiếng sấm gầm thét’ (Rolling thunder cho lính BV bị lủng lá nhĩ ‘điếc tai’, để lưu lại kỷ niệm kinh-hoàng như trước đó) Có lẽ như vậy nên sau trận Mùa-Hè Đỏ-Lửa, Tướng Giáp đành ngồi chơi xơi nước, sau khi nướng 100.000 quân? Chỉ có CIA là cãm thông cho sự hy sinh chức vụ của Tướng Giáp: Thay đổi Tướng Không-Quân là thay đổi thế ‘Chiến-Thuật’, cũng như thay đổi Đại-Sứ là đổi thế ‘Chiến-lược’ hay nói cách khác là chính sách đường lối mới. Cứ hồi tưởng lại diển biến của chế độ VNCH thì rõ:
- Khi Lansdale qua VN, để giúp TT Diệm hất chân người Pháp ra khỏi Đông-Dương.
- Khi Durbrow qua, sau khi (NSC) Hội-Đồng An-Ninh họp, cần thay đổi chính sách, nên thay đổi chính-phủ Diệm (có sự mâu-thuẩn trầm-trọng về chính sách giữa Kennedy và Harriman (vì nước Mỹ lảnh đạo bằng Tập-đoàn Tư-bản WIB nên TT Kennedy phải bị hy sinh, vì tổng thống Mỹ chỉ là quản lý tổng quát (General Menager) của công ty mà ông chủ là Permanent Government) .
- Khi Cabot Lodge qua, phải làm đảo chánh Diệm do mật lệnh Harriman (policymaker)
- Khi Bunker qua, giữ tình trạng chính trị ổn định để hòa đàm Paris đi đến rút quân, dù rằng Tướng Kỳ có âm mưu nhiều lần làm đảo chánh nhưng không thành vì bị Mỹ bẽ gãy.
- Khi Martin qua, chuẩn bị kế hoạch “rã-ngủ” Quân-lực VNCH, và chấm dứt chế-độ Việt Nam Cộng-Hòa đúng theo “định kiền-1” của kế hoạch siêu chiến lược toàn cầu, giãi-kết chiến tranh Việt-Nam, hoàn thành axiom-1


      Chỉ trong vòng 5 ngày, quân BV đã tấn công bằng biển người “tiền pháo hậu xung” và tràn ngập tất cả các Căn-cứ Hỏa-lực của ta và tiến sâu về phía Nam gần bờ sông Bến-Hải, nhưng quân-lực VNCH chiến đấu gan dạ, dù rằng lực-lượng rất ít so với quân số của địch, thế nên địch phải dừng khựng lại để tái phối trí và đợi bổ sung, sự thật cũng nhờ B.52, hãi-pháo yểm trợ khá hữu hiệu. Trái ngược với lệnh của Chính-ủy là phải tiến chiếm như vũ-bảo, nhưng có cố gắng lắm thì cũng chỉ được chưa đầy 30 cây số trong 3 tuần lễ, nên họ đành án-ngữ trên tuyến phòng thủ, Đông-Hà, Ái-Tử và La-Vang Quãng-Trị [Hà Nội chỉ chiếm được Miền Nam đúng với thời gian coi cho được (decent interval) có nghĩa là 1975 để đúng điểm mốc thời gian 20 năm thù địch sẽ lập bang giao 1995, cũng như mốc thời gian 20 năm thù địch với Trung-cộng 1950-1970] Sau đó sẽ nối tiếp bang giao qua món quà mua “Boeing” khai màu tình chăn gối
Tuy nhiên, Quãng-Trị đã lọt vào tay địch ngày 1/May/1972, Căn-cứ Hỏa-lực Nancy phải di tản chiến thuât 2 ngày sau. Đại-tá Nguyễn-Trọng-Luật, chỉ huy Lữ-Đoàn 1 Thiết kỵ phải ra lệnh rút 1 Thiết-đoàn mà không cần đợi lệnh trên, để bảo toàn Lực-lượng cũng như thông báo cho đơn-vị bạn. (Lệnh ngầm của Mỹ khuyên nên rút lui vì muốn giữ danh dự và mạng sống cho Đại-tá Luật như Đại-tá đã lăn-lóc năm vừa qua tại chiến trận Hạ Lào năm 1971, người Mỹ rất kính trọng sự hy sinh và bị tai tiếng hàm oan trong chiến trận năm 1971 Lam Sơn 719 vừa qua của vị đại tá nầy khác hẳn với trường hợp của Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai bị trực thăng Mỹ bóc ra khõi vị trí hành quân, mà TT Thiệu rất tức giận cho rằng ‘politic sabotage’ do Mỹ dàn dựng để đẹp lòng phía Hà-Nội) Thế nên, quân BV và Chiến xa T.54 mới xuyên thủng phòng tuyến quân bạn TT Thiệu cho rằng: “Political sabotage” ngay sau khi trực thăng Mỹ vào bốc Tướng Vũ Văn Giai ra khỏi vùng hành quân.

Thật là quái gở, cái gì cũng muốn: Siêu chính phũ Mỹ (permanent government) cho rằng chưa tới thời điễm (decent interval) hoàn thành định-kiến-1 (axiom-1) và buộc QLVNCH phãi tái chiếm Cỗ Thành Quãng Trị. Theo lệnh P.G, qua tướng Al-Haig, tướng Abrams đề nghị TT Thiệu đề cữ Tướng Ngô Quang Trưỡng từ trong nam ra Vùng-1 để tái chiếm. TT Thiệu liền ra điều kiện với tướng Abrams: “No more political sabotage” Liền tức khắc Abrams đánh công diện thượng-khẫn nghiêm khắc ra lệnh các dơn vị trưởng Mỹ, tất cã phi cơ có cánh cũng như trực thăng không được bốc bất cứ đơn vị trưởng Việt Nam ra khõi vùng hành quân nếu không có lệnh cũa Tướng Ngô Quang Trưởng (Shortly Abrams have given a grim order to his field commanders. “Effective immediately no Vietnamese commander will be airlifted out of a unit defensive position by U.S fixed-wing aircraft or helicopter unless such evacuation is directed personally by the RVNAF corps commander”)
     Ngày 24/4/1972 Tướng Abrams gọi cho Bộ-Trưởng Laird đánh giá tình hình “Quân BV đã vào hết Miền-Nam, chỉ còn duy nhất 1 Sư-đoàn trừ bị nhưng đang di chuyển xuống vùng Phi-quân sự và sẽ sẳn-sàng nhập trận 3, 4 ngày sau đó khi nhận lệnh. Lúc nầy nếu quả tình muốn chiếm Miền Bắc, chỉ cần hai sư đoàn Tổng trừ bị Nhảy Dù và TQLC là Saigon đã nắm phần chắc bằng đổ bộ thẳng ngay Hà Nội và quân Mỹ trấn giữ tại Miền Nam, nhưng như vậy là đi chệch mục tiêu chiến lược của Mỹ là giao miền nam cho Hà Nội. Với sự đồng tình của Mỹ, Lê Đức Thọ (tay sai gián tiếp của Mỹ) tung hết 4 Sư-đoàn và 1 Trung-đoàn độc-lập, cho vào Nam nhập cùng 7 Sư-đoàn khác, 22 Trung-đoàn biệt lập cùng 7 Trung-đoàn Pháo đã lâm trận; họ đang dùng những Vũ-khí tối-tân hơn hẳn Quân-Lực Miền-Nam…Nhưng Quân-lực VNCH chiến đấu rất oanh-liệt trong hoàn cảnh vô cùng khó-khăn (luôn-luôn Quân-đội BV xử-dụng vũ-khí trên cơ QLVNCH) 14 năm qua, tại miền Nam quân ta xử-dụng vũ-khí bắn từng phát một như Garant và Carabin M.1, còn CSBV dùng AK.47 tự động hay AK.50 của Trung-Quốc. Hoa-kỳ cố tình để VNCH xử dụng cho hết số đạn dược tồn kho mà không còn thích hợp cho cuộc chiến mai sau, như những quả đạn nặng hàng tấn cồng-kềnh của các pháo hạm như New-Jersey, Oklahoma…xong chiến tranh nầy trở về Mỹ để nằm nghĩa địa. Đồng thời huy động tất cả Phi-cơ chiến-thuật giải tỏa hết những Bom đạn lỗi-thời tại chiến trường VN; Đây là sự thực-thi cho tu-chánh-án “Cooper-Church” cho quân đội Mỷ và “Case-Church” cho quân đội VNCH. Thế là có lệnh huy động hơn 100 B.52 tại đảo Guam, phải đóng bớt đường Phi-đạo cất cánh để làm chỗ đậu Phi-cơ mới đủ chỗ. Hơn 50 đơn-vị chiến đấu từ Không-Quân, Hải-Quân và Thủy-Quân Lục-Chiến, tụ hội từ những Lục-địa Mỹ, Hawaii, Korea, Japan, Okinawa và Philipinne; từ 35 Phi-đoàn chiến thuật gồm cả Không-Quân Miền-Nam lên đến 74 Phi-đoàn. Tính trung bình, mỗi ngày từ 380 đến 650 Phi-vụ chiến-thuật, B.52, từ 33 đến tối đa 150; Sáu hàng không mẫu hạm luôn phiên với 4 chiếc luôn túc trực tại chiến trường. Mục đích phải giãi toả (flushing) cho hết thứ quỷ nầy, có thế thôi!


     Giũa tháng May/1972, B.52 và Hải-Pháo đã gây tổn thất hết sức trầm trọng cho 3 Sư-đoàn 304, 308 và 324 của BV, âm mưu tràn xuống Huế đã vở mộng; Chúng đành trấn giữ tuyến sông Mỹ-Chánh là ranh-giới cực Nam của Tỉnh Quảng-Trị để tái phối trí và chờ tiếp liệu.
Ban tham-mưu Quân-sự của Tướng Haig theo dỏi các hoạt động quân sự của hai bên và điều chỉnh phối hợp cách nào đi đúng theo lịch trình và thời gian trong kế hoạch đã thiết lập một cách tỉ-mỉ từ trước. Gần cuối tháng 6 năm 1972, Tôi, phi tuần trưởng, 4 Trực-thăng võ trang hướng dẫn 100 chiếc UH.1 gốm (60 chiếc của Mỹ và 40 chiếc của VN) Trực thăng-vận Lữ-đoàn-1 Dù xuống điểm cao sườn đồi Tây Nam sông Mỹ-Chánh. Trong cuộc chiến, sự lầm lẫn về thời tiết cũng như hướng gió có thể gây ra tai nạn thảm khốc; Nhưng cũng may nhờ sự phản ứng mau lẹ của các Phi-hành đoàn Việt-Mỹ nên mọi việc cũng trôi qua êm đẹp. Chúng tôi đang bay từng họp đoàn 4 chiếc hình nấc thang trong vị thế sẳn sàng tác xạ, thì bỗng dưng một màn khói của Không-quân Hoa-kỳ thả xuống để che lấp sự quan sát của địch phía trong núi bên trái chúng tôi, nhưng không ngờ họ lại tính trật hướng gió nên chúng tôi bị bao phủ bởi màn khói, gió từ biển thổi vào, nhưng lúc nầy tự nhiên ngưng thổi vào núi. Tôi ra lệnh cho tất cả đáp đại xuống đất càng sớm càng tốt, và chờ lệnh cất cánh lại, Tôi nghĩ 60 chiếc của Mỹ đi sau chúng tôi 30 giây, họ cũng sẽ đáp xuống như vậy.
Cuối cùng, Tôi đáp xuống trên một mảnh đất của vùng đồi trọc, khi cặp càng chiếc Trực Thăng võ trang vừa chạm đất, thì tầm nhìn xa hoàn toàn thu hẹp lại đến nỗi tôi không thấy gì chung quanh ngoài một màu trắng đục dày đặc khác hơn màu trắng thoang thoảng của mây. Tôi chỉ thị “Tất cả nòng súng Mini-gun đều phải sẳn sàng ở vị thế 160 độ để dễ quay chuyển khi cần phải nhã đạn”. Tôi cũng nghĩ rằng 100 chiếc ‘Slicks’ chở LÐ-1 Dù cũng sẽ phải bung ra hai bên để phòng thủ. Nếu chẳng may chúng tôi đang đáp ngay xuống lòng địch (quân lính Bắc Việt) thì chuyện gì sẽ xãy ra? Đụng-độ với quân Dù và chúng tôi…cuộc chiến sẽ vô cùng tàn khốc…mà tôi cho rằng đây là cuộc tao-ngộ-chiến do định mệnh!


      Tuổi trẽ dễ nổi nóng, tôi lầu bầu trong miệng chửi thề loạn xạ một hồi, nhưng có lẽ những Phi công Hoa-kỳ của
Lử đoàn 1 Không-kỵ, cũng xổ ra một tràng tiếng chữi thề như tôi mà mắng nhiết Không quân Hoa-kỳ “đồ cà chớn cà cháo … thả bức tường khói để giết bạn, chớ không phải bảo vệ bạn…đồ cái thứ đâm sau lưng chiến sĩ, tôi nghĩ đây là ý nghĩ tức tối vì sinh mạng trên 100 trực thăng mà có tư tưởng bất chính

    Vì chúng tôi từng Box 4 chiếc một, lần lược sẽ đáp trên đồi trọc, nhìn xuống đồng bằng sông Mỹ Chánh, 15 phút sau, tôi nghe chiếc Trực-thăng ‘C&C chỉ huy’ (Command and Control) ra lệnh chuẩn bị cất cánh lại (dù rằng tôi là vị chỉ huy lớn nhất trong cuộc hành quân nầy) đối với không quân VN, nhưng trong phi vụ nầy tôi chỉ là một Phi-công Lead Trực-thăng võ trang bình thường, và phải chịu dưới quyền điều động của C&C (chiếc Trực thăng chỉ huy) Trong phút chốc, tôi hướng đẫn đoàn Trực-thăng gồm 25 hộp đoàn (formation) từng 4 chiếc hình nấc thang sẽ đáp xuống cạnh một sườn đồi trọc nằm cạnh nguồn Tây dòng sông Mỹ Chánh. Và 4 chiếc Trực Thăng võ trang chia làm 2 hợp-đoàn xung kích, Hợp đoàn 1 gồm có 2 chiếc, hợp đoàn 2 phải cover cho 1. tôi có trách nhiệm đánh dấu bãi đáp bằng Lựu đạn khói màu và bao trùm vùng tác xạ yểm trợ hoả lực cho 40 chiếc của VN, riêng Trực-thăng võ trang Cobra của Lữ-đoàn 1 Không-kỵ Hoa-kỳ thì lo yểm trợ cho 60 chiếc của Mỹ sẽ đáp sau chúng tôi.
    Dưới bãi đáp, cuộn khói màu vàng bốc lên tỏa về hướng núi như mơn-trớn theo những cơn gió thoảng từ biển cả thổi vào. Tôi quay đầu Phi-cơ lượn gắt qua phải lên cao độ để tác xạ, tôi không nhìn máy nhắm mà dùng đến kinh nghiệm phản xạ tự   nhiên, có phần linh động và nhanh nhẹn hơn…những bụi cây nào còn sót lại, mà nghi ngờ, thì tôi có trách nhiệm phải nhổ sạch hết. Đối với kẻ địch, tôi không thù hận họ, vì họ cũng như tôi, “ăn cây nào, phải rào cây đó” và cả hai mi
ền nam bắc, chúng tôi phải chịu hy sinh cả tuổi thanh xuân của đời mình cho chiến đấu, cũng chỉ vì những danh-lợi chính-trị hẹp hòi của giai cấp lãnh đạo, quên đi sự đoàn kết dân tộc, và phản bội lại công lao của Tiền-nhân đã dày công xây dựng đất nước. Tôi cũng thừa hiểu rằng, người ‘bạn lớn’ của tôi, cũng chỉ vì quyền lợi riêng tư của họ, nên đã bán đứng chúng tôi qua hành động giật sập nền Đệ 1 Cộng Hòa và cố tình giao cho kẻ địch có một chính nghĩa trong tay (theo như tầm nhìn của Thế giới hồi đó). Tôi không có Quê-hương, “Tổ Quốc”, giờ đây tôi chỉ là loại lính “phi -công Lê Dương Mới” Nhưng với hỏa lực trong tay, tôi cương quyết và dứt khoát phải tận diệt kẻ địch để bảo vệ “danh dự” vì là một Phi-công của QLVNCH và “trách nhiệm” bảo vệ những cánh chim non, đang lặn hụp dưới bầu trời lửa đạn mà không phải dân Việt Nam đúc ra.
Khi đoàn Trực-thăng đầu tiên vừa chạm đất, chúng tôi đã oanh tạc vào những điểm nghi ngờ có quân BV phục kích, những quả Rockets nổ ầm vang sau cái quẹo gắt của chiếc trước và tiếp theo đó 2 Mini-Gun 6 nòng nhã đạn ra như tiếng bò rống…tiếng nổ liên hồi hòa với mùi thuốc súng khét lẹt tỏa ra cả phòng lái, các dây kẽm của rockets bắn vào cổ vào mặt kiến mát đang xụp xuống, nhưng phải cắn răng lỏ con mắt vào mục tiêu…những bụi rậm, cây cối bị tróc gốc nằm ngỗn ngang dưới các cột khói dựng đứng. Chẳng bao lâu tất cả 40 chiếc Trực Thăng của VN đều đáp xuống an-toàn giữa những màn khói của hỏa tiển hôi thối còn vương vấn chưa tan; Tôi gọi máy FM 42.5 bàn giao lại trách nhiệm cho AH-1G Cobra yểm trợ hỏa lực bãi đáp cho Lữ đoàn-1 Không-kỵ của Hoa-kỳ.
Mỗi chiếc võ trang còn lại 6.000 viên đạn 7 ly 62 để phòng khi hữu sự…Tuần vừa rồi, với cây Đại liên 6 nòng nầy (cũng nhờ Đệ 7 Hạm Đội Hoa-Kỳ phát giác 1 chiếc tàu của BV thuộc loại viễn duyên do Trung Quốc chế tạo thuộc Đoàn 759 chuyên trách nhiệm chở quân trang quân cụ cho lính BV vào trong Nam) Chúng tôi đã dùng cây Đại Liên 6 nòng nầy mà ‘rĩa’xuống 4.000 viên trong 1 phút, làm thiệt mạng tất cả đoàn viên trên tàu, và con tàu ma cứ như thế mà lủi vào bờ, thuộc Quận Phong Điền Quãng Trị…rồi thì, sau đó đủ loại súng chỉa vào con tàu Ma, kể cả Chiến xa M-48; đặc biệt trên chiếc tàu nầy chở vô số những hộp thịt, do Trung Quốc làm ra có ghi chữ “Thịt Lợn kho”, tất cả đều là chiến lợi phẩm của Lữ-đoàn (hình như LÐ 258 thì phải?) Thủy Quân Lục Chiến VNCH.
Chúng tôi kè hai bên hông để hộ tống đoàn Trực-thăng Slick về lại hậu cứ, vẫn tốc độ và cách bay khiêu khích, hùng dũng như tự bao giờ. Từ xưa tới nay, tôi thích bay ở độ thật thấp như muốn thách đố kẻ địch, vì với cao độ nầy , khi lâm trận thì tôi cảm thấy tin tưởng về sự quan sát cũng như sự phản xạ nhạy bén hơn của phi hành đoàn, còn như nếu bay hơi cao, thì địch có thể bắn lén mình mà mình không thấy, không biết và nhất là từ năm 1970 cho đến nay quân Bắc Việt có nhiều loại phòng không rất là tối tân như: SA3, SA5, SA7 mà súng Đại Liên phòng không 14 ly 5 là lợi hại nhất. Với cao độ sà thấp nầy không những làm cho đối phương sợ hãi, mà còn vô hiệu hóa với các hỏa tiển cầm tay của địch, vì chúng chỉ có thể tìm nhiệt vào mục tiêu với điều kiện có đủ cao độ và tốc lực khá nhanh, vì thế với cao độ nầy thì chúng không thể nhũi vào ống thoát hỏa của Trực-thăng được. Đây cũng là kinh nghiệm trong các phi vụ yểm trợ tản thương tại chiến trường Hạ-Lào (Lam sơn 719) mà phi hành đoàn gunship không có ai phải tử thương; Cũng với cao độ nấy, tôi đang nhìn xuống thấy rõ cảnh điêu tàn của làng xã bỏ hoang, có cả hàng trăm, hàng ngàn hố bom, và lỗ đạn Đại-bác…đất còn tươi, lớn nhỏ rải rác đó đây, đào xới trên nhiều thửa ruộng của làng mạc, khiến cho tất cả nơi nơi thành hoang phế điêu tàn, những làn khói trắng đục tỏa ra mùi khét lẹt, đang bốc cháy dở dang từ nơi các căn nhà đỗ nát do pháo địch tàn phá đêm qua, trên Quốc lộ 1 xe cộ đủ loại nằm ngỗn ngang, lẫn với xác người đang bị sình trướng (mùi xác chết rất quen thuộc đối với lỗ mũi của Phi hành đoàn Trực-thăng chúng tôi). Thì làm sao mà Thế-giới không cho đây là “Đại Lộ Kinh Hoàng”, chứng tỏ tình hình ở đây hiện đang chịu nhiều trận dội pháo, hay nói theo danh từ của BV là “trận địa pháo nặng nề nhất của quân BV”
Một nhà Văn và cũng là nhà báo của Pháp, Michel-Tanriac đã lên tiếng tố cáo qua tác phẩm lừng danh “Việt Nam, le dossier noir du Communisme-de 1945 à nos jours” (Hồ sơ đen của Cộng Sản từ năm 1945 đến ngày nay) (Plon, Paris 2001, trang 252). Tác giả dành hẳn một chương mục viết về “Đại Lộ Kinh Hoàng” (Boulevard de la terreur-Quãng Trị, năm 1972) Tác giả Tanriac đã là nhân chứng nhìn thấy tận mắt những nấm mồ tập thể “vĩ đại” mà Việt Cộng là những tên giết người có máu lạnh rất chuyên nghiệp (có khoảng 15.000 người chết, và 24.000 người bị thương, sách đã ghi ở trang 221-223). Dì nhiên CSBV sẽ không thể nào chạy tội với lịch-sử!
Chúng tôi đã bay qua khỏi vùng tử địa, dọc theo Quốc lộ 1, hướng về Huế, phía bên phải Quốc lộ, cả hàng trăm lều vải màu trắng của cơ quan Hồng Thập Tự dựng lên san sát theo thứ tự, nơi đây làm chỗ tạm trú cho nhiều ngàn người dân tỵ nạn từ khắp thôn quê chạy về ẩn nấu.
Sau khi Lử-đoàn-1 Dù đặt chân xuống bờ Tây sông Mỹ Chánh, đường tiến sát điều binh một cách thận trọng về hướng Bắc, trục dọc theo phía Tây Quốc-lộ 1, đẩy lùi quân Bắc Việt về ngược lại, cách Quảng Trị 20 cây số về phía Nam, cùng với các đơn vị Bộ-binh và Sư-đoàn TQLC tiến lên hướng Bắc của Quảng Trị. Sở dĩ quân BV yếu lần sau vài đợt tấn công vũ bão, nhưng bị Quân Lực VNCH tuy ít hơn, nhưng vì một lòng một dạ quyết tâm tái chiếm lại Cổ Thành Đinh Công Tráng. Nhưng cũng phải nhìn nhận rằng: chưa bao giờ quân Mỹ lại tận tình giúp tối đa hoả lực cho Quân Lực VNCH như lấn nầy! B.52 và Hải Pháo dứt điểm những loại đạn tồn kho, nặng hằng tấn như con bò bay vào và cũng đã lỗi thời, không còn dùng vào chiến tranh trong tương lai nữa, và đây là dịp duy nhất mà Mỹ cần chỗ để phế thải cho tận-hết …và cũng ngăn chận Hà Nội chiếm Miền Nam chưa phải lúc! Theo đúng lộ đồ mà PG đã thiết kế trong máy tín điện-tữ
Kết cuộc, sau trận mùa hè “Đỏ Lửa” Tướng Võ Nguyên Giáp bị cho đi về vườn, còn tam trùng Phạm Xuân Ẩn tuy mất điểm nhưng sẽ phục hồi sau. Tướng Abrams dù là võ tướng nhưng vô cùng xúc động, nên ông nói: “Cái gì đang xãy ra cho hằng loạt người chết vô ích”. Cuộc họp của Tổng Hội Thánh Tin Lành tại Atlanta, tất cả các Đại Biểu đều lên án Hoa-Kỳ là đã gây ra tội ác chống nhân loại. Thiệt hại giữa 2 miền, Miền Nam có 8.000 người chết, còn số thương binh thì gấp 3 lần, mất tích gần 3.500 người, đào ngũ hơn 40.000 người. Còn Miền Bắc có 40.000 người chết, và 100.000 người bị thương, và tổn thất hơn phân nữa số chiến xa và pháo hạng nặng, vì thế Tướng Giáp buộc phải từ nhiệm.


     Hãy nghe hồi ký của H.R. Haldeman, vào ngày 1/5/1972 rằng: “Cả hai ông Nixon và Henry Kissinger, bình thản không quan tâm việc gì xãy ra, chiến tranh sẽ chấm dứt vào tháng 8/1972 và cũng đến lúc hai bên đều đã kiệt quê, ngoài bắc lính già chết hết. Quân của Miền Bắc thiệt hại rất nhiều so với quân của Miền Nam” Như vậy chúng ta cũng cảm nhận rằng: mục tiêu của họ đã đúng hạn kỳ phải chấm dứt một thời điểm cho nhiều giai đoạn khác nhau (Giai đoạn từ sự ngụy- tạo vụ tàu Maddox (1964) đến cuộc họp giữa Mao và Nixon (1972) “8 năm máu lửa!!!” Thời gian nầy nhóm tham mưu của Harriman không muốn kéo dài hơn thời gian của Pháp (1945-1954)


KQ: Truong Van Vinh

Thursday, August 25, 2011

Chiến dịch oanh tạc linebacker-1


Bí-mật cuộc chiến Việt-Nam do hệ quả tu-chánh-án Cooper-Church 1970, được diển tiến phơi bày từ cuộc hành quân 1971, Lam-Sơn-719 mà không có quân bộ chiến Mỹ tham dự, hay nói cách khác Mỹ cho ra cái danh từ rất chính trị được gọi là “Việt Nam hoá chiến tranh” để xã-rác vũ khí lổi thời trước khi rút quân. Tiếp nối East Offensive 1972, có nghĩa Hà Nội từ phía Tây trên triền núi tấn công xuống miền đồng bằng đông dân cư nên có sự can thiệp qua chiến dịch cân-bằng oanh-tạc Linebacker-1 (Ngăn ngừa Hà Nội làm ẩu vì chưa đúng thời điễm tổng tấn công “decent interval” cưởng chiếm miền nam khi còn quân Mỹ trú đóng tại Nam VN, nhưng mục-tiêu phải giải toả cho hết những vũ khí mà trên chiến trường Hạ Lào không thể giải toả được như: Các viên đạn hải pháo nặng bằng con bò phải giải toả cho hết từ vĩ tuyến 17 đến vĩ tuyến 19, (xong đem tàu về Mỹ bán ve-chai) tàn phá để xây dựng theo học thuyết kinh tế người Anh Malthus, các Mìn từ trường MK-52 hồi chế tạo đến giờ chưa có hải cảng nào để gài, hoả tiển TOW, đại bác 175 ly Long Tom, chiến xa M-48 …)
     Nhưng đợi đến phiên chiến dịch oanh tạc Linebacker-2 là buộc Hà Nội vào bàn hội nghị ký hoà đàm Paris để danh chính ngôn thuận Mỹ rút quân 1973, hoàn thành định-kiến-3 (axiom-3: The US could not have won the war under any circumstances), nhưng sự thật là hoàn tất công trình nâng đở “thế hệ phản lực Hàng không Dân dụng” đang còn phôi-thai, với ba triệu hành khách G.I booked trước theo chương trình nâng đở không bị Bankrupcy hay Merge và số trực thăng phản lực như là trợ huấn cụ (training-aid) cho binh lính tập luyện, như một cuộc Pinic tập trận. kế đến 1975 chỉ cần 72 tiếng đồng hồ chuyển tiếp qua ba tổng thống VNCH và kết thúc cuộc chiến rất quan trọng nầy bằng một bản tuyên ngôn “đuổi Mỹ” rời khỏi VNCH kết thúc bằng sự thống nhứt Việt Nam trong giải-pháp thế mạnh bên phía Hà Nội là cưởng chiếm miền nam (On the strongman side’s solution) Hoà Kỳ hoàn thành mục tiêu thống nhứt VN sau 30 năm chinh chiến đúng nghĩa Paris Peace Talks
     Như trong kế hoặch chiến lược thống nhứt ba nước Đức, Triều Tiên, và Việt Nam, duy chỉ Triều Tiên Và Đức thống nhứt dưới sự bảo trợ của Hoa Kỳ vì đơn giản Siêu Chính Phủ đã buộc phải để quân Mỹ lại tại hai nước nầy như kế hoặch “hậu-cứ”, còn Việt Nam thì không, vì bị chủ nhà đuổi khách, chớ không phải khách tự ý bỏ chủ nhà khi đang có nguy biến, kết thúc thế chiến lược toàn cầu Eurasian Great Game cho sự thống nhứt trong trật tự thế giới mới. Thế kỷ 21 là hoà bình và hợp tác để phồn thịnh, vì mọi xung đột chĩ được giãi quyết trên bàn hội nghị LHQ như chuyện Biển Đông chẳn hạn! dù rằng Mỹ nặn và dàn-dưng ra  các biến cố gay cấn sôi động, nhưng đó là công việc làm ăn political business phải có hàng ngày như trái đất đang quây.

      Đoạn kết của cuộc hành quân Lam Sơn 719 kết thúc trong vội vã vì sự cương quyết có lý do của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Sau 42 ngày giao tranh, để lại trên chiến trường bao nhiêu tổn hại cả về người lẫn vật chất của đôi bên, sau đó tình hình tại Hạ Lào đâu lại vào đó, không có gì thay đổi mà chỉ để lại quân đội BV chiếm lĩnh phía tây triền núi như theo trục lộ-đồ. Phải chăng vì mục tiêu chính trị, và quyền lực đã biến chiến trường thành nơi tử địa cho cả hai phía Saigon và Hà Nội, giống như để cho đàn kiến bu quanh cục đường rồi sau đó đập tan nát tất cả một cách không thương tiếc, mà trục Ma-Quỷ cho là để rút ngắn, tiết kiệm xương máu như hai trái Bom nguyên tử đã thả tại Nhựt, khi hoàn thành định kiến-1 thì Saigon không tắm máu và không thành đống gạch vụn (axiom-1: There was never a legitimate non-communist government in Saigon)
Tuy nhiên, vì chưa đạt được kết quả mong muốn hoàn toàn về việc tiêu hủy vũ khí lỗi thời, nên đến mùa hè 72 lại tiếp diễn trận tấn công vượt tuyến của quân Cộng sản Bắc Việt vào tỉnh Quảng Trị, rồi từ đó dẫn tới Hòa Đàm Paris để kết thúc, chấm dứt vai trò tập-trận của Hoa Kỳ ở miền Nam Việt Nam. Nhưng dầu sao mục tiêu của Pentagon và Liên Xô đã tiêu thụ một số lớn “Hàng Tiêu Dùng” (một số lớn vũ khí và chiến cụ lỗi thời trong thương ước “Aid to Russia 1941-46 plan, renewed, reactivated”)

    Năm 1972, hai bên Liên Xô và Mỹ lại tiếp tục tiêu dùng cho hết chiến cụ hồi Đệ 2 thế chiến, ở giai đoạn cuối để đi đến hoà đàm Paris 1973. Sau đó có một đợt (new batch) vũ khí tối tân mới của Liên Xô như SAM-2 có xe kéo, dùng để phòng thủ Hà Nội khi đến lược Trung Quốc thí nghiệm tiêu dùng vũ khí do chính TQ sản xuất qua cái cớ “dạy cho VN một bài học” 1979, nhưng theo sự thuận ngầm của Mỹ là chỉ sáu tỉnh miền Bắc thôi nhé! Điều nầy lập lại sự cam kết cũa Mỹ và TQ khi Hà Nội đem hết lính tráng vào Nam 1975, TQ không được đem quân vào Hà Nội dù rằng với cái cớ nghe thuận là nhĩ là TQ bảo vệ sân nhà dùm cho Hà Nội, dĩ nhiên TQ đang bị sự cám dỗ của Mỹ giúp TQ chiếm ngôi vị thứ-2 của LX và được Mỹ bỏ vốn đầu tư về khoa học kỹ thuật để trở thành một siêu cường thấy rõ, Ðó là lý do tại sao TQ không dám đem quân vào thủ sân sau cho Hà Nội dù rằng TQ nằn nặc bênh vực đường lối của Nguyễn Thị Bình MTGPMN
    Tại hạ Lào, tất cả ba thế lực đều dùng nơi rừng núi xa xăm nầy lấy dân Việt làm con cờ Chốt. Nói trắng ra chỉ tội nghiệp cho dân Việt bị các thế lực bên ngoài giựt dây đem súng đạn vào nhà mình thí nghiệm mà có biết con mẹ gì đâu, và cứ như thế mà huynh đệ tương tàn cho mãi tới giờ nầy cũng vẩn còn trong cơn mê dai-dẫn hận thù, vì cái đĩnh cao trí tuệ cứ nhai-nhãi cuộc chiến ý thức hệ, nhưng thật ra để tránh khỏi cuộc chiến nguyên-tử có thể hũy diệt loài người, nên họ bày ra cuộc chiến tranh lạnh (Cold War) Họ thừa hiểu muốn cho anh em trong nhà chém giết nhau tận tuyệt và thề không đội trời chung là phải gây ra hận thù “đấu tranh giai cấp” đối chỏi “câm thù CS”; Mà thật đúng vậy, Hà Nội gây biết bao nhiêu tan tóc cho dân tộc mà nếu như thế lực trong bóng tối, Mỹ không xác quyết đây là trò chơi chiến tranh, cứ giao cho Saigon hàng ngàn ngòi nổ (warhead) của CBU-55, BLU-82AL thì thãm trạng sẽ xảy ra như thế nào? Cã một thế hệ ngu-xuẩn của cả hai miền mà có biết con mẹ gì đâu! Đòi thả Bom phá đê điền sông Hồng Hà và tiêu diệt hết quân BV mà cho đến giờ nầy vẩn còn chồng chất hận thù, biết được dã tâm ngu-xuẩn đó nên SCP chĩ trang bị cho KQVN loại phi cơ hoạt động tầm ngắn như để huấn luyện T-6, T-28, T-37, T-38

    Chuẩn bị Linebacker-1 để giải toả vũ khí lổi thời vào giai đoạn chót trước khi quân đội Mỹ hoàn toàn rút khỏi VN: Ngày 21/11/1970, để sửa soạn vào Hà Nội, cô đào Jane Fonda giữ đặc-vụ siêu điệp-viên, được tô son trét phấn tập hợp 2.000 sinh viên đại-học Michigan và tuyên bố: “Nếu chúng ta hiểu được chế-độ CS ưu việt, hy vọng, chúng ta quỳ xuống cầu nguyện tương lai nước ta sẽ trở nên CS” (totalitarianism) Hai năm sau, ngày 8/7/1972, trục Ma Quỷ sắp đặt Jane Fonda đi vào Hà Nội bằng Russia Aeroflot Airline: Fonda từ Mỹ qua Pháp, từ Pháp qua Moscow, và từ đây bí mật qua Lào rồi đến Hà Nội dĩ nhiên là dưới sự bảo vệ của Liên Xô. Mục đích đưa cao trào phản chiến đến cao điễm cho định kiến-1 (axiom-1) Fonda mặc chiếc áo dài đỏ màu máu, ngồi bên cạnh súng phòng không chạm nổ (AAA) tuyên bố: “I feel shame the US into doing something like inhumanity”
Với ý-đồ gọi là kiểm-kê vũ khí củ tồn kho phải xử dụng cho hết (inventory) rồi chuẩn bị tối tân hoá quân đội BV, tướng Liên Xô, đặc-vụ ông nầy y chang tướng Alexander Haig của Mỹ, Pavel Batitski bay qua Hà-Nội gọi là đánh giá khuyên Hà Nội xài cho hết vũ khí củ để tiếp nhận vũ khí mới như Sam-2 có xe kéo, hoả tiển Katyusha 122ly bắn salvo 1 lần 40 trái, hoả tiển cầm tay SA-7, AT-3, Tăng T-55, T-57 … tiếp nối chiếu theo đơn đặt hàng của Mỹ “Aid to Russia 1941-1946 Plan’ renewed” - Đầu tháng ba 1972 tướng Liên Xô Batitski đến và cuối tháng ba, quân đội BV bắt đầu tấn công qua sông Bến Hải. Cái mốc do KGB/CIA ấn định ngày 30/4/1972, Vỏ Nguyên Giáp nghe lời thầy LX, xuất phát cuộc tấn công vào trưa ngày 30/4/72 bằng cuộc chiến mà trục Ma-Quỷ gọi là “East Offensive” có nghĩa là sau khi lấn chiếm phía Tây 1971 bây giờ xuống miền đồng bằng phía Đông và đúng bon 3 năm sau 30/4/75 là cái mốc thời gian chấm dứt cuộc chiến. Thế nên Linebacker-1, mục-đích tiêu xài cho hết quân dụng củ của cả hai bên:

     Để chuẩn bị danh từ chính trị “Việt Nam Hoá Chiến Tranh” cho người Mỹ an-toàn rút ra và các chiến cụ lỗi thời sẽ trở thành đống sắt vụn vì không có bộ phận rời thay thế; Rồi cuộc chiến trở nên tàn khốc hơn cho ba trọng điểm: Bình Long, Kontum, và vùng Hoả tuyến. Những vũ khí Hoa Kỳ cần tiêu xái mà trận LS 719 không thể tiêu thụ được như số đạn dược cổ điển trên những tàu như New Jersey, Oklahoma…bắn viên đạn nặng bằng 1 con bò bây giờ quê lắm rồi, ai mà thèm xài thứ nầy, mục tiêu hải pháo từ Quảng Trị đến Đồng Hới, rồi tái thiết sau hậu chiến theo định luật Malthus. Mìn Mark-52, cân nặng 1.100 pds với 625 pds chất nổ, lỗi thời quá, cơ hội nầy gài vào hải cảng. Lấy lý do tàu LX không vào được để che lấp con mắt TQ bằng phi cơ AN-12 luân phiên chở vào Hà Nội các Sam-2, mỗi chiếc AN-12 chở vào 10 tấn hệ thống hoả tiển bí mật mà LX không bao giờ dám chuyên chở bằng tàu hoả từ LX qua HN sợ TQ vua ăn cắp kỹ thuật.
Lúc nầy LX xúi Hà Nội xài cho hết T-34, T-54, PT-76, Sam cũ, các đại bác AAA lỗi thời cho hết để nhận đồ mời (new batch) chỉ giữ lại đại bác tối tân 152 ly, còn phía Mỹ sẽ giao cho quân đội VNCH tăng M-48, đại bác 175 ly, TOW, nói tóm lại là đồ vất đi, nhưng để cho VNCH có hảnh diện là lực lượng Hải và Không Quân đứng hạng thứ 4 trên thế giới với số lượng, nhưng thực chất là đồ vất đi, thường thường là thứ dành để huấn luyện

      Cái thế lực trong bóng tối (permanent Government) bỏ qua cái tội Power-Act ra lệnh quân Mỹ vượt biên qua Cambodia của TT Nixon, và giờ đây hảy bình tỉnh thi hành mở cuộc hành quân cuối cùng, trước khi rút ra - xả láng những quân cụ lỗi thời cần thanh toán cho hết. Thế là Nixon mau mắn, nhân danh Tổng tư lệnh quân lực Mỹ ra lệnh: Hàng trăm B-52 tập trung tại Guam AFB, buộc đóng cữa một đường bay để làm parking cho B-52, và hơn 50 đơn vị phi hành từ Không Hải TQLC từ những căn cứ như trong U.S, Hawai, Japan, South Korea, Okinawa, và Philippine. Từ 35 phi đoàn chiến thuật như USAF, ASN, và VNAF, tổng cộng tăng lên 74, gồm có USMC; Chỉ trong tháng 6/1972 là 55.000 phi vụ. B-52 có riêng 4.759 phi vụ, bổ đồng hằng ngày từ 380 cho đến 650 và B-52 từ 33 cho đến 150. Sáu hàng không mẫu hạm luân phiên, nhưng bốn luôn luôn có mặt túc trực hành quân, các pháo hạm giãi toã cho hết đạn cỗ điển bự nặng như con bò, rãi từ Vĩ-tuyến 17 cho đến vĩ-tuyến 19, xong về Mỷ bán ve-chai lấy sắt:
Buổi sáng sớm ngày 9/5/1972, tất cả hãi cảng BV bị gài mìn mark- 52. Đô đốc, chủ tịch tham mưu liên quân Moore tuyên bố: “Afterward not one ship entered or left the harbor until we took up the mines”
Linerbacker-1 chỉ để tiêu hủy những vũ khí thặng dư còn lại thuần túy về mặt quân sự, còn về mặt chính trị buộc Hà Nội ký hiệp định Hoà bình Paris (Peace Talk) sẽ bằng Linerbacker-2 (Việc nầy do tôi nghiên cứu và phát hiện ra chính Kissinger cũng không hiểu tí gì về Linebacker-2, chứng cớ Kissinger vừa nói với Lê Đức Thọ và tuyên bố với báo chí “Peace is at hand” hoà bình trong tằm tay, nhưng tháng sau đó, có lệnh của Donald Rumsfeld, tham mưu trưởng WSAG buộc Kissinger phải dùng miệng lưởi Tô-Tần mà nói Hà-Nội vì phạm điều gì đó để tái oanh tạc Linebacker-2 trong mùa Noel, biến Hà Nội trở thành thời kỳ đồ-đá có nghĩa thủ đô thấp đèn dầu leo-lét, mục tiêu sẽ tái thiết Việt Nam to lớn hơn nhiều sau nầy theo định luật Malthus: tàn phá để xây dựng) Dĩ nhiên đời nào Mỹ cho phép Hà Nội đầu hàng! Và đời nào phi công Mỹ dám thả Bom các runway, phải để cho Mig-21 lên tập trận và phi cơ AN-12 chở vào những trang bị điện tử tối tân của LX viện trợ cho Hà Nội, cũng như hiện tại trong khi chờ đợi Mỹ sẽ giải toả lịnh bán vũ khí sát thương cho VN, thì tạm thời dùng tàu chiến và phi cơ tối tân của LX mà hù doạ TQ
     Vì làm sao hiểu được thế chiến lược của trục KGB/CIA, nên trong thời gian mùa Hè-đỏ lửa 72, tướng Giáp tự kiêu, nên ra lệnh tổng công kích, sự việc như chiếm miền nam chưa đúng vào thời điểm lộ trình (Decent Interval) nên nướng 100.000 quân và bị mất chức nắm quân đội cho nên Văn Tiếng Dũng lên thế để cưởng chiếm miền nam 30/4/75 cho đứng điễm mốc của thời gian mà Mỹ chủ đạo, chấm dứt 30 năm chinh chiến.
    
 KQ: Truong Van Vinh

Friday, August 19, 2011

Mối tình tay ba phản trắc Mỹ Việt Tàu



Thời điểm 1979, Trung Quốc đem quân đánh Việt Nam ở miền Bắc với ý định của họ là đỡ đòn cho Pol Pot của Campuchia, nhưng thực tề do tình báo Mỹ là để cho TQ có cơ hội thí nghiệm sự hiệu quả vũ khí do TQ làm ra để đấu với vũ khí Liên Xô, theo sự gật đầu trên trục lộ trình sách lược của Mỹ Eurasia, nhưng trong phạm vi sáu tỉnh biên giới mà thôi, trong khi đó B-52 trang bị Bom nguyên tử bay ứng trực để ngăn ngừa TQ làm ẩu. Trong khi hỏa tiển SAM tối tân bậc nhứt của LX đang bố trí phòng thủ Hà Nội dĩ nhiên là TQ không dám làm phiền Hoa Kỳ đễ hưởng được viện trợ khoa học kỹ thuật, trở thành siêu cường hạng nhì, tước đoạt từ tay LX như Permanent Government đã hứa Lèo với Mao 1972, và lập-lờ tặng Hoàng Sa như là món quà giao tiếp, nên khi quân BV vào hết trong nam, bỏ tróng miền Bắc, nhưng TQ không được lấy danh nghĩa đem quân TQ vào để giữ sân nhà giùm cho Hà Nội theo như sự cảnh cáo nghiêm trọng của Mỹ

      Đánh sáu tỉnh miền bắc được gọi là dạy cho VN một bài học, cũng một cách nữa là họ trả thù cho Pol Pot. Nhưng Mỹ chỉ cho phép làm VN chảy máu tay chớ không mất mạng. Đồng thời lúc bấy giờ ông Đặng Tiểu Bình cũng muốn quan hệ với Mỹ cho nên đánh VN để cho Mỹ thấy rằng là giữa Trung Quốc và Việt Nam không phải là đồng minh, không phải là cùng nhau Cộng sản nữa. (Nhưng sự thật TQ và VN không phải là Cộng Sản mà chế độ Mafia toàn trị theo sự thú nhận trong sách “The bushes” 2004….)
Đặng Tiểu Bình qua Mỹ xin chỉ thị để phát triển quan hệ với Trung Quốc theo ý của Mỹ, vì Trung Quốc lúc bấy giờ muốn phát triển quan hệ với Mỹ. Đánh Việt Nam là một món quà tặng cho Mỹ bề ngoài là theo Mỹ đánh đàn em của LX, đánh đàn em của kẻ thù là bạn của Mỹ (Nhưng sự thật W A Harriman đang áp dụng Tam Quốc Chí “tân-thời” trên thế giới) Nhưng sự thật nằm trong sách lược Mỹ/Xô nhân cơ hội gài Mìn các hải cảng Bắc Việt 1972, phi cơ hạng nặng AN-12 của LX chở các hoả tiển SAM đời mới nhứt thời đó để phòng thủ Hà Nội cho ngày mà Mỹ gọi là TQ có cơ hội thí nghiệm hiệu quã vũ khí do TQ làm ra trên 6 Tĩnh giáp ranh TQ (dỉ nhiên là vũ khí thua xa LX nhưng trái lại CIA cũng muốn hiểu qua khoa học kỹ thuật của TQ đã đi đến đâu?)


     Gần đây có thông tin nói rằng 1979, hồi đó chiến dịch của Trung Quốc không chỉ là để dạy cho Việt Nam một bài học ở mấy tỉnh biên giới mà thật ra là họ đã có kế hoạch vào cả nước Việt Nam, nhưng rất sợ lời cảnh cáo nghiêm trọng của Mỹ và TQ cũng ước mong trở thành cường quốc hạng-2 với sự giúp đở khoa học của Mỹ. Dĩ nhiên Thầy dạy vỏ cho học trò thì phải giữ nhửng đòn bí ẩn để phòng khi học trò phản trắc chớ? Thế là nhân cơ hội nầy nhân viên tình báo CIA thâm nhập một cách tinh vi vào TQ. Ta thử nghiệm các đại sứ Mỹ tại VN cũng như Ông Tổng Lảnh Sự người Mỹ gốc việc, có phải những vị nầy trước khi qua VN lãnh chức vụ quan trọng phải làm việc một thời gian cần và đũ về am-tường nội tình TQ trước khi được bổ nhiệm chức vụ quan trọng tại VN?
     Nhưng mà đánh biên giới Việt Nam thì lúc bấy giờ đường sá biên giới giữa TQ và VN khó khăn lắm, chưa có mở được đường sá ở các tỉnh biên giới, toàn là đường hẹp, đường núi; Cho nên Trung Quốc hành quân rất khó. Mà Trung Quốc tiếp tế cũng khó, tải thương cũng khó, vì thiếu kinh nghiệm làm sao bằng VN, cho nên khả năng Trung Quốc cũng chỉ đánh VN ở mấy tỉnh biên giới chứ không đánh sâu xuống được nữa đâu.

Ngày nay, không ai xác định là bao nhiêu nhưng mà vì đánh nhau trong hoàn cảnh rừng núi của bắc VN như thế, đường sá hẹp hòi như thế cho nên Trung Quốc thương vong cũng nhiều, vì Mỹ khi hấp tấp tháo chạy lở dại bỏ lại vài ngòi nổ (war-head) của Bom CBU-55? Mà xui cho TQ Hà Nội lượm được! Cho nên TQ phải rút thôi vì bị thiệt hại quá nặng, kể từ lúc đó, TQ chuẩn bị sau 15 ngày họ phải rút theo đúng lời cảnh báo của Mỹ


     Với tinh thần Việt Nam cùng Trung Quốc bình thường hóa quan hệ như hiện nay thì liệu khả năng xảy ra chiến sự trong tương lai, theo như chúng ta ước đoán, có nhiều biến cố xảy ra? Trong thế kĩ 21, W A Harriman sẽ không thể để xảy ra vì mọi việc sẽ phải được giãi quyết trên bàn mổ LHQ, như chuyện Biển Đông, TQ phải triệt để nghiêm chỉnh nghe lời cảnh báo của Mỹ COC để tuân thủ luật quốc tế.
Nhưng lở đã có chiến tranh thì bên này sứt đầu, bên kia cũng mẻ trán. Và từ xưa đến nay Việt Nam có thua trước rồi cũng tìm cách thắng lại sau; Về phía VN chúng ta chẳng nghĩ đánh Trung Quốc, nhưng về phía Trung Quốc làm sao mà biết được trong tư tưởng, trong ý đồ của họ là muốn bành trướng xuống phía nam mà VN là cửa ngỏ. Nhưng có một điều rằng, trong tình hình hiện nay thì Trung Quốc cũng không dễ dàng gây một cuộc chiến tranh lớn đâu, bởi vì Trung Quốc họ còn phải thể hiện mặt đẹp với thế giới nữa; Cho nên là cũng khó. Hai nữa là họ cũng phải dè chừng dư luận thế giới, chứ trong thời đại thế kỷ 21 hiện nay đâu phải dễ dàng phát động chiến tranh! Mà phát động một cuộc chiến tranh thì dù Trung Quốc lớn, VN nhỏ, nhưng đã là chiến tranh thì bên này sứt đầu, bên kia cũng mẻ trán. Và từ xưa đến nay, VN vẩn giử được mảnh đất cha ông để lại theo lịch sử chứng minh


     Cách nhìn cuộc chiến 1979 từ hai phía. Tuy nhiên, văn bản này còn cho biết thêm về vai trò quan trọng của ông Đặng Tiểu Bình trong quyết định đánh Việt Nam, trong bối cảnh quốc tế có cả quan hệ với Washington và Moscow; Vừa qua BBC Tiếng Việt khai thác thêm các góc độ trong tài liệu và so sánh với một số đánh giá đã nêu từ trước về cuộc chiến 1979, sự kiện vẫn chưa được thảo luận công khai ở cả Việt Nam và Trung Quốc, nhưng lại nằm chình ình trong lịch trình Eurasia là TQ được Mỹ cho phép có cơ hội thí nghiệm vũ khí do mình làm ra để tự lượng giá tầm cở
'Hoa Kỳ không tha-thiết tán thành' - Đặng Tiểu Bình được trích lời nói rằng ông đã tuyên bố dạy cho Việt Nam 'một bài học' trước đó, khi thăm Hoa Kỳ, mở đầu chiến lược liên kết với chính quyền TT Carter, nhằm chống lại Moscow và các đồng minh, trong đó có Hà Nội để nịnh Hoa Kỳ vì TQ là kẻ thù của kẻ thù là bạn với Mỹ. Ông Đặng dã-vờ nói với các tướng lĩnh Quân Giải phóng rằng Hoa Kỳ không tán thành việc Bắc Kinh trừng phạt Hà Nội nhưng cũng giúp một ít tin tình báo, sự thật Hoa Kỳ đã thẳng thắng nghiêm cấm Bắc Kinh tấn công vào Hà Nội, vì quân lực Hoa Kỳ đã trực báo động nếu TQ làm ẩu thì hoa lục sẽ bị bình địa ngay tức khắc vì đã đi chệch lộ đồ chiến lược Eurasia của Mỹ   

     Cuộc đưa quân sang Campuchia của Việt Nam nó nằm trong kế hoặch renewed Aid to Russia 1941-1946 Plan (1973 Paris Peace Talk) với 700 triệu tấn vũ khí hiện đại của Liên Xô cho Hà-Nội với ba mục tiêu (1) cưởng chiếm miền nam, (2) tấn công Cambodia, (3) phòng thủ Hà Nội bằng hệ thống phòng không tối tân nhứt hồi thời đó. Ngay sau khi tướng LX qua Hànội đầu tháng March 1972 gọi là Inventory, ngày 23/12/1972, (Hanoi bombardment) tám chiếc AN-12 chở vào Hà Nội 80 tấn hệ thống điện-tử phòng không SAM tối tân nhứt thời đó

   Ngày 8/1/1975 Lê Đức Thọ được sự bảo đảm của Kissinger là chiếm miền nam, có mặt người cùng vị trí với ông về phía Liên Xô, Nicolai Firyunbin, và Tướng LX, JCS V, A Jukilov ngang hàng với tướng Al Haig phía Mỹ để bảo đảm sự giao hàng sớm nhứt tại hải cảng Hải Phòng. Khi đó cũng là chủ đề đáng được nhắc lại vì phía TQ cho rằng cuộc chiến 1979 chủ yếu để 'dạy cho VN một bài học' vì 'xâm lăng Campuchia', trước khi đó là đồng minh, và hiện nay cũng đang gần lại với Trung Quốc trong chiến lược Đông Nam Á của Bắc Kinh theo ý đồ mong ước của TQ, nhưng sự thật VN buộc phải đu dây qua lại LX rồi TQ qua sự xúi bẩy của Mỹ bằng công cụ tam trùng Nguyễn Chí Vịnh sao theo đúng diển tiến sách lược Eurasia
Trong bản dịch của học giả Dương Danh Dy đăng tại một số trang mạng cá nhân ở Việt Nam như Nguyễn Xuân Điền. blog nhân kỷ niệm 32 năm Chiến tranh Biên giới: - Đặng Tiểu Bình tiết lộ: "Khi thăm Mỹ tôi nói cho Việt Nam bài học, nước Mỹ không tán thành. Chúng ta sử dụng hành động tương đối lớn sợ dẫn tới phản ứng lớn của Liên Xô, nước Mỹ một mặt phản đối chúng ta trừng phạt, nhưng mặt khác cũng thông báo cho chúng ta chút tình báo, nói quân đội Liên Xô về căn bản không động đậy, trên mấy ngàn cấy số biên giới, (có ý cảnh báo TQ phải kềm chế không được làm lớn chuyện vì biên giới Trung Xô) hù rằng chỉ có 54 sư đoàn không đầy đủ quân số". Có vẻ như chi tiết này khiến TQ tiến hành cuộc chiến họ gọi là 'Đối Việt tự vệ phản kích chiến' nhanh chóng và sau khi tàn phá sáu tỉnh biên giới của VN thì rút quân về ngay: "Ba phần tư binh lực Liên Xô bố trí tại châu Âu, nên muốn tấn công Trung Quốc qui mô lớn thì phải chuyển dời trọng điểm chiến lược, ít nhất phải điều 1 triệu quân từ châu Âu về, việc này không kịp vì thời gian hành động của chúng ta không dài."
Trong bài nói chuyện đó, ông Đặng Tiểu Bình cũng gọi Việt Nam là 'Cuba Phương Đông', hàm ý nước này là 'tay sai Liên Xô', cho vừa lòng Mỹ và gọi các lãnh đạo Hà Nội là 'điên cuồng'. Với giới trí thức bên ngoài, kể cả ở Phương Tây, cuộc chiến ngắn ngày nhưng dữ dội là một cột mốc quan trọng để đánh giá Trung Quốc trong quá trình tìm con đường mới, thoát khỏi thời kỳ tự cô lập của Mao Trạch Đông, và xác định vị trí trên trường quốc tế, chỉ đánh với một nước nhỏ như VN mà TQ đã bị thiệt hại đáng kể (sự thật tình báo Mỹ đã nghiên cứu trận mạt rừng núi hiễm trổ khó chuyễn quân rầm rộ nên sơ ý bỏ quên vài đầu nổ (warhead CBU-55) cho VN tự vệ, và vì quyền lợi America first bằng mọi giá Mỹ sẽ che chở VN không bị ngả vào bàn tay TQ hay LX)


    Trong một nghiên cứu hồi 2010, tác giả Trương Tiểu Minh từ U.S. Air War College, Hoa Kỳ cho rằng ông Đặng có vai trò cá nhân nổi bật trong quyết định đánh Việt Nam nhưng tuyệt đối nghe lời Mỹ là đúng nghĩa dạy cho VN một bài học không đi xa hơn, hay nói cách ngầm ý của Mỹ là lấy cơ hội nầy mà trắc nghiệm vũ khí chính do TQ làm ra. Theo ông, nhìn từ quan điểm của ban lãnh đạo TQ khi đó thì có ba yếu tố khiến bối cảnh xảy ra cuộc chiến trở nên khả thi; Đó là quan hệ đặc biệt giữa Moscow và Hà Nội sau hiệp định 1978; vai trò thống trị của Việt Nam ở Đông Dương và quan hệ xấu đi nghiêm trọng giữa Bắc Kinh và Hà Nội.
Còn về nội bộ, theo TS Trương, chính việc thăng chức của ông Đặng Tiểu Bình, từ vị trí phó thủ tướng khi Mao chết năm 1976, lên chức vụ cao nhất, nắm Quân uỷ Trung ương tại Hội nghị Trung ương 3, Ban Chấp hành Trung ương khóa 11 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, là yếu tố quyết định cho việc đánh VN do CIA ngầm yễm trợ ngôi vị cho Đặng. Việc làm nầy CIA lập lại hồi 1959, trục ma quỹ CIA/KGB triệu hồi Lê Duẩn từ miền nam về làm Quyền TBT và Lê Dức Thọ vào nam lảnh đạo MTGPMN khởi nguyên triều đại Mafia toàn trị (không phải Cộng Sản) Lê Đức Thọ trị vì cho đến khi Thọ chết …


     Trong bài dịch của học giả Dương Danh Dy, ông Đặng tỏ ra có quan điểm thù ghét Việt Nam một cách khác thường, dĩ nhiên hai ca-sĩ [Thọ/Đặng] có thương yêu nhau bao giờ? Nhưng Mỹ không cho phép Đặng làm quá đáng, trong phát biểu ngày 16/3/1979, ông được trích lời nói: "Đồng thời khi kinh doanh chuyện chống đối Trung Quốc, Việt Nam đã đánh nhau nhiều năm, ngay lúc chúng ta tăng cưòng viện trợ cho chúng, có công sự đã xây bẩy năm, có cái đã được ba năm, chỗ nào cũng thấy công sự, tích trữ rất nhiều vật tư, rất nhiều vật tư là do chúng ta viện trợ, gạo, đạn, vũ khí, lần này lấy về một loạt, Việt Nam cậy có hiệp ước Xô Việt mới dám như thế." Tạo ra tình trạng nầy, Mỹ như một ngư ông ngồi run đùi hưởng lợi
     Một số nhà quan sát đã từng cho rằng ông Đặng phụ trách chuyện viện trợ của TQ cho Hà Nội thời chiến tranh Mỹ-Việt nên cảm thấy bị 'phản bội' bởi thái độ quay sang Liên Xô của nước Việt Nam cộng sản sau chiến tranh. Vì thế, quyết định trừng phạt của ông được nói rõ: "Nó cũng nghĩ là cậy hiệp ước này kéo Liên Xô xuống nuớc, cũng cậy có hiệp ước này cho rằng chúng ta không dám áp dụng trừng phạt qui mô tương đối lớn. Ngay trước khi chúng ta ra quân mấy ngày nó còn dự đoán rằng chúng ta chỉ có hành động phạm vi nhỏ hai sư đoàn. Chúng ta cương quyết là đã tỉnh táo ước đoán phản ứng của phía bắc lớn đến đâu"
Các nguồn tin của phía Việt Nam, chẳng hạn như lời kể của cựu đại tá Bùi Tín, cho rằng mâu thuẫn giữa ông Lê Duẩn và Trung Quốc thời Đặng Tiểu Bình lên cao trước khi xảy ra cuộc chiến năm 1979, điều dễ hiếu là Lê Đức Thọ nghe lời Mỹ từ chấm đến phết để bảo vệ ngôi vị thủ lảnh đảng Mafia toàn trị của ông cho đến cuối đời vì sự bảo vệ ngôi vị nầy do PG Mỹ
Một số giới tại Việt Nam tin rằng ban lãnh đạo Bắc Kinh không thực sự muốn hai miền Nam Bắc VN thống nhất dưới sự lãnh đạo của Hà Nội. Bằng chứng suốt Hoà đàm Paris, TQ luôn luôn hậu thuẩn Bà Nguyễn Thị Bình; Ngoài ra, trong dư luận Việt Nam có niềm tin rằng Trung Quốc chỉ lợi dụng tình thế để kiếm lợi về địa chính trị và cả lãnh thổ, với bằng chứng là vụ đưa quân chiếm Hoàng Sa năm 1974 từ tay Việt Nam Cộng Hòa nhưng mà lại bị xập bẩy của Mỹ trong chiến dịch di tản chiến thuật, lùi một bước tiến lên ba bước mà Mỹ cho rằng: “Overhauling the damage control and roll-back 2010-2020”
Hệ quả lâu dài: - Về vai trò của Mỹ, các bình luận cho tới nay phần nhiều đồng ý rằng chiến lược lôi kéo Trung Quốc để bao vây Liên Xô của cố vấn an ninh Zbigniew Brzezinski là yếu tố cơ bản để Washington liên kết với Bắc Kinh trong vấn đề Đông Dương sau nầy vào diển tiến hoà bình trong phần mềm. Điều này cũng được chính giáo sư Brzezinski, người gần đây lại một lần nữa kêu gọi chính quyền Obama xây đắp trở lại quan hệ với Trung Quốc, xác nhận trong nhiều bài viết và sách của ông để bảo vệ cho một trật tự thế giới mới. Đổi lại, Trung Quốc được mở lối vào lại với Phương Tây để hiện đại hóa nền kinh tế nhờ các thí điểm về đầu tư tư bản và công nghệ; Về phía Hoa Kỳ, chiến lược Brzezinski tạo liên minh không tên với Trung Quốc khiến Washington phá vỡ khối xã hội chủ nghĩa châu Á mà không phải tham chiến theo như Eurasian Great Game là mọi xung đột đều phải nghiêm chỉnh giải quyết tại bàn mổ LHQ.
Tóm lại, chiến tranh Biên giới 1979 và cuộc chiến Việt Nam - Campuchia đánh dấu lần đầu tiên trong lịch sử phong trào cộng sản quốc tế này, xung đột quân sự nổ ra giữa các nước cùng ý thức hệ là do tài ba ưu-việt của siêu chiến lược gia W A Harriman (1891-1986)


      Kế hoạch Bốn Hiện Đại hóa của Trung Quốc cuối thập niên 1970, đầu 1980 có cả phần về quân sự. Và dù thiệt hại nặng trong cuộc chiến biên giới, Quân Giải phóng Trung Quốc đã rút kinh nghiệm trong việc tổ chức và tiến đến hiện đại hóa; Việc tăng cường quân bị theo mô hình dùng Không quân, Hải quân và hoả tiển nhiều hơn bộ binh, lực lượng chịu nhiều thiệt hại năm 1979, khiến Trung Quốc ngày nay ước ao trở thành một cường quốc khu vực với tham vọng toàn cầu nhưng khó mà qua mặt Mỹ hay LX. Còn với Việt Nam, ngoài thiệt hại nghiêm trọng về vật chất ở các tỉnh biên giới phía Bắc, xung đột vẫn kéo dài, gây chảy máu nền kinh tế; Cuộc chiến và việc đóng quân lại Campuchia cũng khiến Hà Nội bị cô lập nhiều năm về chính trị và kinh tế đối với nước ngoài. Tới khi bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc 10 năm sau, cùng thời gian cách mạng dân chủ rung chuyển Đông Âu, ban lãnh đạo Việt Nam đã quay trở lại làm thân với Bắc Kinh qua khuyến khích ngầm của Mỹ, cuộc gặp Thành Đô, tạo ra một loạt hệ luỵ mới cho quan hệ song phương tới ngày nay, nhưng đối với Mỹ là thời gian dài cần thiết cho sách lược Mỹ ở Á-Châu trước 2010 (roll-back) rồi sẽ ám hại TQ lại làm cho TQ phải bị nội thương kể cả ngủ tạng lục phủ. Vì Biễn Đông mỗi buổi sáng chúng ta không bao giờ thấy hai mặt trời cùng mọc một lược?
Vấn đề biên giới trên bộ và trên biển dần dần được giải quyết nhưng hòa bình qua đường biên giới, giao thương tăng nhanh với phần lợi nghiêng về Trung Quốc, vẫn chưa thực sự đem lại hòa giải giữa hai nước Việt Trung

      Việc các trang mạng cá nhân và blog ở Việt Nam nhắc lại nhiều về cuộc chiến 1979 cho thấy giới trí thức e ngại Trung Quốc vẫn muốn lên tiếng, trong khi truyền thông chính thức không đả động gì đến chủ đề lịch sử này, tại vì sao? Việt Nam sẽ hoàn toàn vào qủy-đạo của Mỹ qua cái gọi là thảo luận tập trận Việt Mỹ mà bề ngoài Nguyễn Chí Vịnh ổm ờ đu dây TQ/Mỹ, nhưng bây giờ là thời điểm chính mùi (decent interval 2010), CIA ra mặt cho tướng Vịnh công khai tuyên bố chính thức theo Mỹ!

    Khi TT Johnson (bị áp lực của siêu chinh phủ, W A Harriman) quyết định ném bom miền Bắc VN là đã mắc một sai lầm không thể bào chữa! Nó đã khuyến khích những người trung lập ở miền Nam và thế giới hướng tình cảm của mình về phía Hà-Nội, và, cũng chính nó đã kích động lòng yêu nước và căm thù kẻ xâm lược càng thêm sâu sắc; Hình như hiện nay CP Mỹ vẫn chưa thật sự rút ra bài học từ VN trong các cuộc chiến bên ngoài nước Mỹ? Không có mục đích nào (dù là tốt đẹp) có thể bào chữa cho những hành động như thế! Tất cả những câu ghi trên đều tóm gọn trong ống kính của Permanent Government cho giãi đáp “axiom-1” của kinh tế gia người Anh Malthus, “tàn phá khủng khiếp rồi xây dựng lại” theo lời nói mà CIA đả có lần móm cho cụ Hồ, “đánh thắng giặc Mỹ ta sẽ xây lại 10 lần đẹp hơn” Quả thật ngày nay ai đả gián tiếp xây dựng VN 30 lần lần hơn cụ Hồ đả nói? (người bán rau và người đi lượm rác vẩn có Cell phone như ai, có thể hơn Mỹ?)

    Thông thường ai cũng cho rằng, vì Hoa Kỳ có chiến lược sai lầm (đây là cố tình sai lầm theo đúng trục lộ trình sách lược Eurasia, rất tinh-vi kín đáo cũa Permanent Government) cho nên mới có 2 triệu người Việt được là công dân Hoa Kỳ. Hàng năm gửi về 7, 8 tỷ dollar để nuôi sống chế độ trong nước, tai sao Cuba lại cấm triệt để … làm sao bạn hiểu nổi? Nếu Hoa Kỳ không sai lầm thì cộng sản VN chết từ lâu rồi, nhưng phải nói cho đúng Mafia VN chớ không phải CS, là công cụ cũa Mỹ mới đúng, (từ trước tới giờ những bài tôi viết đều dùng đúng nghĩa Mafia VN) Nhiệm vụ ngắn gọn ăn cướp vơ vét cho nhiều rồi đương hhiên gởi vào các trương mục; Còn phía Mỹ đợi đến thời điễm (decent interval) ngày N tháng T thì có cuộc lật đổ, lúc nầy Mỹ lấy tiền đôla Xanh nơi các trương mục và trả lại cho dân sứ sở tại bằng hàng tiêu dùng sắp expired, thế P.G là ai? Là Saigon, là Hànội, là MTGPMN (vì nơi nào cũng có CIA sau lưng) đi xa hơn nửa là LX,TQ, Ấn Ðộ, Nhựt ... phần Nóng, còn phần mềm hậu chiến là Mafia VN, người Việt Hải ngoại, là các hội đoàn, là Asia, Paris by Night ... là Lý Tống là Việt Tân ... (vì không am tường sự việc nên chụp mũ loạn xạ, kết án tùm lum làm cho Permanent Government cười mũi cho một sự ngu ngóc trong nhận thức, nhưng P.G mới đúng là đỉnh cao trí tuệ với mưu chước thần sầu quỷ khóc vì họ có thế chiến lược Eurasia 100 năm trồng người ... Gorbachoy, Putin, Ðặng Tiểu Bình, Lê Ðức Thọ, Nguyễn Chí Vịnh ... Harriman đả (1968 tại Paris) khuyên Lê Ðức Thọ nên nuôi dưởng đứa con nghĩa-tử 11 tuổi Nguyễn Chí Vịnh, vì cha nó vừa bị B-52 trải thảm chết tại một bệnh xá lớn tam biên) các băng nhạc Paris by night, Asian …trong đó có thành phần ẩn và hiện. Nhưng tất cả đều do một trung-ương Mỹ đạo diển theo xu-hướng chú trọng vào thời-điểm decent interval


      Thời gian khá lâu không thấy có cờ Vàng, bây giờ đến thời điễm Cờ Vàng rợp trời nhiều tiểu bang công nhận, vì đã đến decent interval. Công cụ gián tiếp cũa Mỹ là Hànội qua HCM, Vỏ Nguyên Giáp, Lê Ðức Thọ; MTGPMN, có Nguyễn Thị Bình, Nguyễn Hửu Thọ. Hậu chiến, phần mềm thì có Nguyễn Tấn Dũng, Nguyển Chí Vịnh. Tất cả đào kép nầy đều là diển viên của màn kịch do Permanent Government dàn dựng qua CIA tuyển chọn nhân lực và bảo vệ
“Có khổ chỉ là khổ dân đen VN mà thôi” Ðúng vậy P.G mới lấy Ðôla Xanh của nhóm Mafia ăn cắp trả lại cho dân VN bằng hàng tiêu dùng sắp phế thải; Vì theo sách lược Harriman thế kĩ 20 bạo hành, thế kĩ 21 thương lượng trên bàn mổ LHQ, cho nên bắt đầu thế kĩ 21 sẽ thấy nhan-nhản nổi lên biễu tình đòi Dân quyền Dân chũ để Mỹ lấy lại của cải của những lảnh tụ ăn cướp của dân rồi sẽ trả lại cho dân, lấy green dollar bằng bửu-bối dân quyền dân chủ có vẻ cao thượng hơn mà P.G tạm gọi là: “Thế Thiên Hành Ðạo”
 

    Một cuộc nghiên cứu do một nhóm giáo sư thực hiện ở Hoa Kỳ mới đăng tải trên tạp chí điện tử ECN kết luận rằng việc lực lượng Hoa Kỳ và quân đồng minh rải bom xuống thường dân Việt Nam là một chiến lược sai lầm và vô hiệu quả, càng đẩy những người trung lập đi theo phía quân cộng sản. Cuộc nghiên cứu phối hợp các dữ liệu của chính phủ và của quân đội Hoa Kỳ nói về cuộc chiến Việt Nam đặc biệt ở thời điểm năm 1969, cao điểm 540.300 quân, nhưng phải lần lược rút về theo định kiến-3 (axiom-3)
Chi tiết và kết quả của cuộc nghiên cứu này cũng được đăng trên tạp chí American Journal of Political Science. Tất cả lời nói trên đây đều đúng 1000 phấn 100,nhưng đây mới thật là mục tiêu chiến lược của một siêu thế lực gọi là Permanent Government, muốn tàn phá để xây dựng theo định luật kinh tế gia người Anh là Malthus, sau khi tàn phá để xây dựng lại thì có tham nhũng, ăn cắp công quỷ, ngân khoản viện trợ gởi vào trương mục ngân hàng, rồi đảo chánh lật đổ thì chính phủ Mỹ sẽ lấy lại từ các lảnh tụ tham nhũng và trả lại cho dân địa phương bằng hàng tiêu dùng cũa Mỹ, sự kiện nầy đang nhan nhản lần lượt xảy ra khắp thế giới như chúng ta đả mục kích.

   Theo kế hoặch tình báo Mỹ, cụ thể tại VN, sau nhiều ngày nghiên cứu các cuộc đấu tranh thành công ở Tunisia và Ai Cập chính là sự quyết tâm của nhân dân và tận dụng tối đa 2 phương tiện hữu hiệu nhất là cell phone và internet (email, blogs, facebook...) . Đồng thời CIA chỉ vẻ qua truyền thông báo chí và các cuộc trao đổi với các quí vị ở hải ngoại đã ủng hộ và cung cấp lượng thông tin rất có giá trị; Họ cũng đã dùng 2 phương tiện là cell phone và internet để trao đổi từ khắp tỉnh thành Việt Nam để chuẩn bị cho cuộc đấu tranh sắp tới..Cuộc đấu tranh này mệnh danh là cuộc cách mạng Hoa Sen."Trong đầm gì đẹp bằng sen Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng Nhị vàng bông trắng lá xanh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" cũng ám chỉ người đảng viên CS trong sạch, yêu nước. Sống và lớn trong chế độ cộng sản nhưng không bị cộng sản đầu độc, mà họ muốn sống Tự Do
Đó là khát vọng Tự Do của toàn dân Việt Nam. Đảng và nhà cầm quyền CSVN đã báo động và đang ráo riết tìm cách điều tra để tiêu diệt mầm mống đấu tranh Tự Do Dân Chủ. Đảng CSVN hoang man lo sợ “hương thơm hoa lài” nên đã bắt đầu hành động là bao vây nhà và bắt giam các chiến sĩ đấu tranh dân chủ, trấn áp tinh thần và gây nhiều khó khăn để cho các Chiến sĩ Dân chủ không còn tinh thần và khả năng ủng hộ tham gia hay tổ chức xuống đường biểu tình. Nhưng người dân tin rằng các Chiến sĩ Dân chủ sẽ giữ vững tinh thần và không lùi dù chỉ là lùi một bước trước cường quyền gian ác CSVN; Một người bị bắt thì có hàng trăm, hàng ngàn người tiếp tục đứng lên… vì khát vọng Tự Do; Ngay cả khi họ bị bắt thì hàng vạn vạn thanh niên khác cũng sẽ tiếp tục đứng lên…Đảng CSVN đã thiếu một món nợ là một câu trả lời với Tuổi Trẻ Việt Nam khi họ xuống đường biểu tình chống Trung Cộng (Tàu phù) xâm chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam thì đảng CSVN ra lệnh công an ngăn cản và đàn áp. Cho dù hiện nay những khẩu hiệu TS, HS là của VN cũng bị công an CSVN bắt bớ giam cầm chỉ vì lòng yêu thương đất nước Việt đã bị bọn Trung Cộng (Tàu Phù) xâm chiếm. Tại sao tuổi trẻ Việt Nam biểu tình chống Trung Cộng (tàu phù) xâm lược mà chính công an người Việt Nam lại đàn áp? Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam hay của bọn Đại Hán? Bây giờ bọn Trung Cộng (Tàu phù) lại khoanh vùng lưỡi bò chiếm luôn biển của nưóc ta. Ai bảo vệ đất nưóc khi giặc xâm chiếm tổ quốc Việt Nam? Tại sao bọn Đại Hán vào Tây Nguyên khai thác bauxite? TẠI SAO? Sẻ có một yêu cầu từ người biểu tình: “Chúng tôi cần nhiều, thật nhiều xe thùng để chở chúng tôi tất cả cùng đi tù và chúng tôi đang đợi tại đây!”


Dĩ nhiên, người trong nước hoan nghênh và vô cùng xúc động khi biết đưọc đồng bào hải ngoại biểu tình biểu dương tinh thần cách mạng của nhân dân Tunisia và Ai Cập. Niềm phấn khởi cho Tuổi Trẻ Việt Nam là thấy Liên Hiệp Quốc đã lên án và trừng phạt nhà độc tài Gadhafi của Lybia đã dùng bạo lực đàn áp nhân dân đấu tranh đòi Tự Do Dân Chủ. Ngay cả Tổng Thống Obama của Hoa Kỳ cũng kêu gọi nhà độc tài Gadhafi phải ra đi. Điều này cho thấy cả thế giới đã quay lưng với các nhà nưóc cộng sản và độc tài đã chống lại nhân loại vì đàn áp dã man nhân dân đòi Tự Do; Ở Trung Hoa, người dân Trung Hoa cũng đã bước sang tuần thứ 2 trong công cuộc đấu tranh đòi Tự Do Dân Chủ. Họ bắt đầu bằng một Lời Kêu Gọi bí mật đưa lên internet và đưọc nhân dân yêu chuộng Tự Do Dân Chủ tiếp tay phổ biến rộng lan truyền khắp nưóc Trung Hoa. Hương thơm hoa lài đã toả sang Châu Á, chính vì sự lo ngại nhân dân ta đứng lên biểu tình cho nên Đảng và nhà nước CSVN đã cho lực lượng công an, Cảnh Sát Cơ Động (CSCĐ) thao dượt chống biểu tình. Sinh viên học sinh cũng đã theo dõi các cuộc thao diễn này và rút ra những biện pháp đối phó khi bị công an đàn áp. Theo một bài báo do người nước ngoài viết được dịch sang tiếng Việt, tác giả đã phỏng vấn và được những người dân Ai Cập cho biết họ đã tự nghiên cứu, học hỏi và trang bị như thế nào để tự bảo vệ khi bị đàn áp như đội nón bảo hiểm, chuẩn bị giấy bìa cứng để chống lại đạn cao su, chanh, dấm và khăn hay vải để chống lại hơi cay… Nay sinh viên học sinh chia sẻ với đồng bào khi xuống đưòng biểu tình: Kêu gọi mọi người khi xuống đường luôn luôn đội nón an toàn (còn gọi là mũ bảo hiểm) là loại nón đội khi lái xe mô tô. Lý do: công an bắn đạn cao su hay dùng dùi cui đập vào đầu thì có nón bảo hiểm, dùng vòi rồng xịt nước thì kéo kiếng xuống không bị ngộp nước… Nên nhớ đội nón bảo hiểm là hợp pháp là đúng với luật pháp Việt Nam, Công an đã diễn tập chống biểu tình thì toàn dân Việt Nam cũng phải có những diễn tập tương tự để đánh giá sự phản ứng của đảng và chính quyền CSVN mà công an là một công cụ bảo vệ đảng. Chúng tôi đề nghị đồng bào mỗi sáng vẫn giữ những sinh hoạt sinh kế hàng ngày, nhưng khi đến giờ cao điểm như buổi sáng mọi người ra đưòng đi làm việc chiều đến giờ mọi người về nhà thì trong những giờ cao điểm đó tất cả mọi người cùng dùng phương tiên giao thông của mình như đi xe mô tô… và đầu đội nón bảo hiểm cùng chạy cho các ngỏ đường đều bị kẹt xe nhất là những con đưòng chính. Sau những lần diễn tập và biết những phản ứng của công an thì đến một khi ngày giờ bí mật đưọc ấn sau khi đã chuẩn bị xong thì cùng xuống đưòng ở tất cả các tỉnh thành làm kẹt tất cả các trục lộ giao thông chính tại địa phương …. -Sinh viên học sinh thì lúc nào cũng có tập sách, lận vào người để chống lại đạn cao su, gạch đá mà bọn công an có thể chọi, bắn vào người. Nếu đồng bào không phải là sinh viên học sinh thì nên chuẩn bị những bìa thùng carton, cắt nhỏ bằng thân thể của mình rồi gấp lại, để quấn xung quanh bụng khi cần thiết:
-Chuẩn bị chanh, dấm và vải hay khăn tay khi bị hơi cay thì vắt chanh hay đổ dấm vào khăn hay vải rồi bịt mũi và miệng lại, đồng thời kéo cái kiếng của nón an toàn (mũ bảo hiểm) xuống để che chắn cho bớt hơi cay
-Dùng máy quay phim, máy chụp hình, cell phone để chụp hình, quay phim những tên công an đánh đập, đàn áp ngưòi biểu tình để đưa lên internet phổ biến khắp thế giới.
-Khẩu hiệu nên viết trên các bìa cứng để dể cầm tay và dùng để che chắn khi bị công an bắn đạn cao su hay chọi đá, vật cứng…
-Chuẩn bị bao nylon, dẻ rách nếu có bao tay thì tốt và vài thùng sơn (không có sơn) có nắp đậy hay các keo thủy tinh có nắp, dây thung, dây kẽm và vài thùng nước hay chai nước… khi bị công an liệng lựu đạn cay thì dùng dẻ rách lượm bỏ vào thùng đổ nước vào rồi đậy nắp lại. Có khi dùng bao tay lượm lựu đạn cay hay khói cay liệng ngược lại bọn công an…
-Nếu có loa phóng thanh thì dùng thay phiên để có thể có tiết kiệm pin.
-Cần sắp xếp sự thông tin liên lạc vì khi xuống đưòng đấu tranh bất bạo động nhưng công an sẽ dùng mọi phương tiện đàn áp thì chúng sẽ đem các xe phá sóng và nghe lén đến gần khu biểu tình do đó sẽ rất khó khăn trong việc xử dụng điện thoại di động để gọi thông tin cho nhau. Bằng chứng là khy sinh viên học sinh biểu tình chúng Trung Cộng (Tàu phù) xâm lược, công an đã đem xe phá sóng và nghe lén đến gân khu biểu tình. Cần có những người tuờng thuật và thu băng sau đó cấp tốc chuyển tải lên internet toàn cầu để đồng bào ở hải ngoại tiếp tay phổ biến và vận động quốc tế.
-Yêu cầu đồng bào ở hải ngoại đoàn kết chuẩn bị tinh thần vận động Liên Hiệp Quốc và các cường quốc Tự Do sẳn sàng can thiệp về ngoại giao khi CSVN bắt đầu đàn áp nhân dân ta giống như Lybia. Chúng tôi tin rằng Liên Hiệp Quốc và các quốc gia Tự Do nhất là Hoa Kỳ sẽ trừng phạt và can thiệp về ngoại giao quốc tế như trưòng hợp Lybia hiện nay. Cuối cùng chúng tôi tin rằng nhân dân ở Lybia sẽ đấu tranh thành công và chế độ độc tài Gadhafi phải ra đi thì nhân dân Việt Nam chúng ta đấu tranh cũng sẽ thắng lợi (đồng bào yên tâm đã đến thời điểm CIA cần lật đổ để lấy lại tiền ăn cướp mà trả lại cho dân Việt Nam toàn quốc).
-Điều nhân dân mong đợi là Quân Đội và Công An đừng nghe theo lệnh của đảng CSVN đàn áp đồng bào khao khát Tự Do mà thực sự vì quốc gia dân tộc hãy đứng về phiá nhân dân để thay đổi vận mạng của đất nưóc Việt Nam.
-Cuộc đấu tranh nào cũng phải có một ban tham mưu hoạch định sách lưọc đấu tranh và tiến đến các giải pháp chính trị để duy trì an ninh trật tự xã hội lẫn kinh tế quốc gia trong giai đoạn chuyển tiếp. Do đó cần phải có hội đồng quốc dân lâm thời điều hành đất nưóc và tổ chức tổng tuyển cử.
-Cuộc đấu tranh Tự Do Dân Chủ không thể để đất nước hổn loạn cả về chính trị lẫn kinh tế. Yêu cầu toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước cần đoàn kết và hình thành ban tham mưu chiến lược để đưa cuộc tranh đấu đến thành công.

Toàn dân Việt Nam tổng nổi dây làm cuộc cách mạng Hoa Sen để cứu đất nưóc thoát khỏi ách cai trị tàn ác của đảng CSVN và nanh vuốt của Trung Cộng.
Chúng tôi ủng hộ và hưởng ứng Lời Kêu Gọi tổng nổi dậy đăng tại trang mạng:

Nay sinh viên học sinh kính mong đồng bào trong và ngoài nước có đầy đủ phương tiện thông tin như điện thoại và internet: blogs, Facebook, email, web, … tiếp tay phổ biến thật nhanh nội dung email này vì CSVN đã bắt đầu hành động truy tìm email và phương tiện truyền thông như celll phone, internet… khi dò ra là sẽ tiến hành bắt bớ, đàn áp tiêu diệt chúng tôi. Sinh Viên Hanoi-Hue-Saigon và các Tỉnh Thành
Toàn dân Việt Nam nhìn rỏ ÐCS hợp tác toàn diện với TQ thì mất một phần đất ở thác Bản Giốc ở Ải Nam Quan… còn Hoàng Sa và Trường Sa thì khó lòng thu hồi lại được, trong khi đất nước ngày càng tụt hậu. Tất cả chỉ vì ý tưởng “chống Mỹ” Nhưng đến nay P.G đã cho một ấn tượng trong lòng mọi người dân để rốt cuộc phải theo Mỹ mà tồn tại, lấy lại biển đảo, như chúng ta đả thấy nếu không có CIA nhúng tay vào thì sức mấy ÐCS dám chọi lại với thiên triều về vụ quốc tế hoá Biển Ðông? bắn đạn thật không cho TQ đem giàn khoan tối tân vào thềm lục địa VN ... Thời điễm đã đến!


KQ: Truong Van Vinh

Tuesday, August 16, 2011

Mệnh số oan-nghiệt cũa 2 PHÐ/219



Hai hôm sau, vẫn không có chuyến bay tiếp tế nào vào được vì quân BV luôn di-động che-dấu dàn phòng-không của chúng khiến KQVN và HK không phát huy được ưu thế của mình. Mỗi sáng sương mù lại tan rất trễ, mất thời gian tính cho Không Quân Chiến Thuật can thiệp, chỉ có 2 phi tuần F4 đến ném bom cầu-âu vào khu vực khả nghi chung quanh đồi-31 và thỉnh thoảng mới có một đợt B-52 rải thảm từ phía nam đường-9 ầm-vang như tiếng sấm rền từ xa xa vọng đến rồi mọi sự lại chìm vào cõi âm-u của rừng núi trùng điệp. Từ phòng hành quân Pentagon, do tướng Al.Haig làm Chairman, phối kiễm với con mắt nhân chứng cũa tôi, tôi cũng có thể quyết-đoán được, B-52 Arc Light chĩ yễm trợ từ ranh giới phía nam đường 9 trở xuống, Trung đoàn của Ðại tá Ðiềm di chuyễn không đúng lộ-đồ của phòng lạnh Pentagon, cũng bị B-52 đuổi đít thê thãm, (vì họ đánh giặc như bàn cờ trong phòng lạnh với bản-đồ treo trên tường trước mặt là ly cafê đen phi-phào điếu thuốc) còn từ đường 9 trở về phía bắc thuộc vùng trách nhiệm cũa Gunship AC-130B, còn như ngay chính trục đường-tiến-sát là đường 9 thì lai cũa Skypot trách nhiệm, vì thế TÐ-8 Dù tùng thiết với Thiết Giáp, chi di-hành trể mà toan chuẫn bị dừng chân nghĩ đêm cũng bi Skypot đuổi đít bằng CBU-24, khi nổ bung ra hàng trăm quã bom nhỏ nổ đều lóm-đóm như pháo bông. Hành động nầy có 2 mục đích: (1) đuổi đơn vị đặc nhiệm phải mau mau đi cho đúng lộ-đồ vào cái Rọ 604 cũa trò chơi chiến tranh trong phòng lạnh với lộ đồ bằng thước chĩ trên bảng, hậu quả TÐ/Phó TÐ/8 bị thương ngày 9/2/1971 (2) trắc nghiệm nếu phi hành đoàn trực thăng bị bắn rớt, cứ chạy xuống hầm quân BV đào sẳn mà núp, AC-130B có thể thã bom CBU-24 trên miệng hầm để chờ cứu cấp, như Ðại-đội Hắc báo đã cứu 7 đoàn viên UH1 cũa Nỹ rớt bên Lào.
Tất cả hoả lực nầy, chúng đều là con dao 2 lưỡi nếu quân lực VNCH mà thượng-phong thì chính chúng sẽ “làm-bộ” thã lầm cho cân bằng lực lượng cũa cả 2 đối thũ cho trò chơi chiến tranh rất bẩn thĩu. Thí dụ TT Thiệu ra lệnh rút quân không chịu tấn kích vào Hậu cần 604, báo hại Sư-đoàn-2 Sao Vàng nằm chờ phục-kích phải chết oan bằng BLU-82s, BLU-82AL, và B-52 Arc Light, làm xóa sổ sư-đoàn nầy mà phía Hà Nội cũng không dám mở miệng, chĩ tội nghiệp cho người lính nhỏ bé của 2 miền Nam/Bắc từ cấp trung gian trở xuống. Tôi muốn ám chĩ từ cấp Lữ đoàn, Trung đoàn, Liên đoàn trỡ xuống người lính quèn là con thiêu thân. Tôi cũng đã đọc một tài liệu mật tại Library of Congress, siêu chính phũ Mỹ (Permanent Government) cho rằng phải tiêu diệt tất cả sĩ quan trung gian vì họ là thành phần ưu tú có nguy hại đến bàn giao Saigon cho Ha-Nội phãi bị tắm máu, vì theo dư mưu thì chĩ rĩ-máu và Saigòn không thành đống gạch vụn khi bàn giao chuyễn tiếp qua 3 vị tổng thống trong 72 tiếng đồng hồ.
Về phía quân BV quyết tâm bao vây theo lệnh cũa thành viên OSS-1945, Võ Nguyên Giáp, chấp nhận đánh trận xa Tchepone chớ không đánh trận gần như căn-cứ Mỹ tại Khe Sanh. Quân bắc Việt tập trung bao vây, tăng cường pháo kích suốt ngày nhằm quấy rối và làm tiêu hao lực lượng Dù theo mưu đồ cũa Pentagon. Những vùng phía bắc đường-9 thì chĩ có Gunship AC-130B yễm trợ, nhưng họ chĩ ưu tiên cho BÐQ vì đơn vị nầy đang bị áp lực cực mạnh. Còn quân Dù chĩ có dựa vào một nhúm Gunships Phi đội 213, nhưng phần nhiều dành cover cho tản thương và tiếp tế, chĩ có yễm trợ tiếp cận (air closed supports) khi quân Dù bị PT-76 hoâc T-54 đe doạ.
Sáng ngày 25 tháng 2 năm 1971, tất cả 2 đoàn viên H-34 từ Ðồi-31 đã nhận được lệnh và khởi sự di-chuyển ra các hầm cứu thương sát bãi đáp chờ đến trưa khi lớp sương mù buỗi sáng vừa tan đi, đích thân phi đội-219 với 3 chiếc H-34 và 3 Gunship cũa phi-đội 213 sẽ yễm trợ một cách ngoạn mục theo kế hoăch rescue của tôi. Rút kinh nghiệm vừa qua tại Landing Zone North và South của BÐQ, tại sao trực thăng Mỹ rớt như chiếc lá mùa Thu? Tại sao phía Mỹ chịu quá nhiều thiệt hại hơn VN? Góp nhặt thực tế lấy ra trong các chiến trận, do các cố vấn Mỹ cũng như Trung tá Robert F Molinelli, Tiểu đoàn trưởng TÐ2/LÐ17/SÐ101 Không Kỵ - Ðại úy Farrell, Phi đội trưởng, Gunship-Cobra C7/17, và Warrant Officer Joel Dozhier đại diện Phi-đội DMZ/Dust-Off cùng debriefing với Topgun trực thăng VN là tôi tại Hàm Nghi, Khe Sanh, để ghi chép vào Học-viên Quân-sư (Military History Institute of Vietnam) tuy rằng gunship KQVN chậm hơn, hoả lực có ít hơn nhưng thực tế rất hiệu quả như:
- (1) Nhanh chóng áp đảo địch quân không thể ngóc đầu lên để chống cự, tại chiến trường Lam Sơn 719, trong khi AH-1G Cobra phải làm vòng phi đạo tìm kích mất thời gian tính, nên địch có rộng thời giờ chuẩn bị trận địa
- (2) Phát hiện địch trước và tác xạ phủ đầu trước buộc địch phải kiếm nơi trú ẩn theo phản ứng tự nhiên của con người,
- (3) Nhiều minigun có xạ thũ tác xạ bao vùng (air cover) là một khắc tinh khống-chế dí-đầu đối thủ trên các thiết xa PT-76 phải nằm rạp xuống, chỉ cần một chiếc gunship lấy tí cao độ bắn rockets chống tăng để hủy diệt dễ hơn bắn một con Nai đang chạy; nếu nơi nầy địch quá đông ta sẽ yễm trợ thêm hoả tiển chống biễn người.
- (4) Chướng ngại vật thiên-nhiên như đồi núi, ngách đá, trên tàng cây (độn rừng) và cao độ rà sát áp đảo, ngụy hóa âm thanh làm cho địch ngơ ngát không biết sát-thủ từ hướng nào bay đến từ trên ngọn cây, nếu ngoan cố sẽ bị minigun tiêu diệt trước khi mỡ mắt nhìn thấy sát thủ vừa bay thoáng qua.
- (5) Có nhiều con mắt Cú-vọ như diều hâu của các xạ-thủ đầy kinh nghiệm chiến trận không thể bỏ xót những con mồi đang nằm trong tầm mắt
Tại TOC dưới hầm Hàm Nghi, tôi đã bàn thão với ba đại-tá Cockerham, Battreallda, cùng Tham-mưu-phó Hành-Quân/QÐ-1, xin được 20 phút ngừng tất cã hoã lực pháo binh tác xạ cũng như không yễm, để chúng tôi làm cuộc đột kích lấy yếu tố bất ngờ cứu tất cã 2 phđ H-34 và thương binh Dù. Sau một hồi lâu bàn thảo suy tính cân nhắc, rồi các đại-tá nầy mới miễn cưỡng chịu chấp thuận. Vòng chờ cũa các hợp đoàn chúng tôi, lấy vùng trời A-luối, 15 phút làm điễm tập hợp như là một vòng chờ cho cuộc phi-diễn bay vào khán đài Ðồi-31. Cuộc rescue nầy do sự quyết định cũa tôi chĩ trong vòng có 5 phút chóp nhoáng trong vòng 20 phút cho cuộc hành quân phãi hoàn thành. Giờ G và Phút P sẽ cho TOC biết ngay sau khi sương mù tan tại vùng hành quân.
Tôi sẽ đích thân cho TOC biết sau. Sự cấp cứu chĩ cần 5 phút đột xuất trong chóp nhoáng là phãi thi hành cho xong: 3 gunship sẽ bay sát ngọn cây cách nhau 5 giây echelon trái, tằm đạn cuồn sát trên đầu địch 75 thước, trong vị thế cường kích. Ðiễm xuất phát TÐ/8 Dù, từ điễm chạm tuyến cũa đại đội Trinh-sát Dù, bay thẵng về hướng tây-bắc, thẵng đến sườn trái cũa Ðồi-31, trong lúc 3 H-34 ở cách sau 45 giây với cao-độ 150 thước song song với mặt rừng, 3 H-34 theo sau bay thẵng một mạch tới Bunker gần LZ đễ bóc tất cả đoàn-viên cùng thương binh, dưới sự bao vùng cũa 6 bầu lữa minigun cover 4.000 viên phút, rãi đều như trận mưa rào nặng hột, lấy Ðồi-31 làm tâm điễm, chia đều khoản cách trên chu vi oanh kích, tuyết đối không xữ dụng rockets chống Tăng mà chĩ dùng khi hữu sự, dồn nỗ lực rescue càng nhanh càng tốt; chĩ trừ khi lính BV phãn ứng phóng ra khõi hầm trú ẫn và chịu chấp nhận nghinh chiến thì đã bị bất khã dụng vì không tránh khỏi bị thương tích với trên 100.000 cái đinh sắt ghim vào người họ vào lúc cao điễm khi H-34 đang đáp xuống
Từ điễm xuất phát trên đầu 2 Ðại đội Trinh sát Dù bay thẵng đến Ðồi-31 là 4 cây số, theo sau 50 giây trên cao độ 150 thước cách mặt rừng 3 H-34 bay thẵng đến Bunker đễ đón tất cả 2 phđ và thương binh, vì đạn M-60 trên H-34 không nhiều nên chĩ tác xạ khuấy rối (neutralization) khi thấy 2 gunship kè hai bên phụt xuống bằng hõa tiễn chống biễn người, có nghĩa khi cơ-phi trên H-34 thấy từng cụm khói đõ-hồng phụt ra từ 2 gunship kè hai bên, lúc đó cơ-phi hãy tác xạ tự vệ. Chiéc gun số 2, 3 sẽ dùng hoả tiễn chống biễn người để chống trả. Coi như rockets chống Tăng cũa Lead Trần Lê Tiến [Trung úy Tiến và tôi là 2 người đầu tiên xác định gunship với USAF, và S/I.P UH1 với 1st Army Aviation] chĩ đễ dành khi hữu sự mà không dùng càng tốt. Cái quan trọng nhứt là bóc thật nhanh đồng đội và thương binh Dù ra, vì đây không phải muc-tiêu cần phãi tiêu diệt. Thực ra rockets chĩ là những hoả lực tự vệ, Minigun mới vô cùng lợi hại như dĩ vãng đã chứng minh.
Tôi sẽ bay C&C cùng với sĩ quan tham mưu Tiền-phương Dù, xữ dụng tối đa M-18 cùng M-60 bắn xuống vào những nơi mà sĩ quan tham muu Dù nghi ngờ để phụ thêm hoả lực lúc cao điễm. Thế là chúng tôi sẽ hướng dẫn 3 chiếc gunships trang bị 14 rockets chống Tăng, 28 rockets chống biễn người, dẹp pod-rockets 19 thay vào pod- 7 cho nhẹ và trang bị tối đa 12.000 viên 7,62 minigun cho dễ linh-động khi phãi nhào lộn tác xạ; Trung úy Trần Lê Tiến sẽ lead 3 gun bay thẳng vào, trên ngọn cây, từ đám rừng già trước mặt, trên đầu 2 đại-đội Trinh-sát Dù; khi bay qua khõi vị trí Dù 45 giây thì bắt đầu khai hoã: 6 xạ-thũ đứng xỗng lưng chồm ra ngoài rão con mắt diều-hâu giội mưa xuống 4.000 viên phút, nhưng phãi rút kinh nghiệm khi tăng khi giãm cường độ đễ duy trì hệ thống control-box không bị overcharge, bay thẵng một mạch đến bên trái Ðồi-31, lúc nầy Lead gun quẹo gắt qua phãi lên cao độ bao vùng, kế tiếp chiếc 2 và 3 cùng lên cao độ, kè hai bên H-34 vừa mới tới mà phụt rockets chống biễn người xuống bao vùng chung quanh. Tuyệt đối khai thác chướng ngại vật thiên nhiên, tàng cây, ngách núi, cùng khe-đá, phãi chũ động khống-chế đối phương bằng hoã lực cường tập, gầm thét, áp-đão bằng minigun là chính, không cho phép địch ngóc đầu lên chống trã; chĩ xữ dụng rockets khi địch quân dám xuất đầu lộ diện chiu chơi. Nếu có chiến xa cũng bắn chụp lên phũ đầu không cho chúng ló đầu ra khỏi pháo tháp bắn trả. Lead Tiến thấy cần thì một mình lấy cao độ hủy diệt nó, trong khi 6 miniguns vẫn tiếp tục nhã đạn, nhưng tốt hơn tha cho nó mà dành hoã lực chĩ đễ rescue mà thôi. Ðiều quan trọng là cứu phi hành đoàn và thương binh là hoàn thành phi vụ với sự mãn nguyện đối với chúng ta 100%.
Hợp đoàn cũa chúng tôi sẽ phối họp bao vùng, không cần hoả yễm cũa Mỹ vì cũng chẳng ích lợi gì ỡ vùng núi cao hiễm trở nầy, như Mỹ đã tiền oanh kích một cách vô ích dưới sự chứng kiến cũa chúng tôi, mà còn báo-động cho địch ở vị thế sẳn sàng chiến đấu, hơn nữa lại còn làm cho địch biết trước rồi núp vào các hầm hố kiên cố cùng làm mất thế chũ động và bất ngờ. Rơi vào thế bị động như Mỹ. Ðộng-thái nầy có nghĩa không cho phép địch ỡ vị thế thượng phong chuẫn bị sẵn sàng phãn-kích mà ta phãi giành có quyền chọn thế thượng phong. Trong chiến trận ai giành được thế chũ động thì người đó nắm chắc phần thắng.
Trung úy Tiến sẽ cover đễ vào vừa tải thương binh Dù đồng thời bốc 2 phi hành đoàn ra trong vòng 5 phút tối-đa. Trên vùng trời Ðồi 31, 3 chiếc gunships khai thác tối đa, lấy Ðồi-31 làm tâm điễm chia đều cover trên châu-vi hình tròn mà mưa xuống không chừa chỗ nào để địch không có thễ chòi ra bắn trã, vào lúc cao điễm khi H-34 vừa đáp thì được bao phũ kín-mít bằng cã trăm ngàn mũi tên đinh sắt ghim xuống. Nên chắc chắn một điều, hãy quên rockets mà chĩ chú trọng đến mưa đạn minigun, phãi dí đầu mấy tay súng không cho phép địch chường mặt, tôi nghĩ chúng ta có thễ làm được. Cuộc Rescue nầy rockets chĩ là hoã lực tư vệ không cần thiết khi phãi ứng xữ.
Nhưng khốn nạn thay, trời không chiều lòng người, tạo nên một buổi sáng sương mù tan quá trễ. Lợi dụng trong khi sương mù bao phũ, các trung đoàn BV bôn tẫu với ý định lấy thịt đè người bằng xa luân chiến càn quét chĩ một tiểu đoàn-3 Dù trừ (300 tay súng mà thôi) trung đoàn chạm tráng đầu tiên là 24B cùng với trung đoàn 27 cơ-động ỡ hướng tây bắc, chính nó vừa làm thiệt hại cho TÐ-6 Dù, ngay sau khi đổ bộ xuống đễ tiếp cứu Ðồi-31, tiếp theo đó 2 trung đoàn 102nd và 88 đang chuẫn bị tham chiến từ hướng đông-bắc thuộc Quân đoàn 70B, có trung đoàn chiến-xa 202 yễm trợ. Chúng quyết thanh toán Ðồi-31 với bất cứ giá nào. Kế hoặch rescue cũa tôi hoàn toàn bị đình-động, khi bắt thần 42 khẩu trọng pháo cũa Mỹ ở Khe Sanh đã đồng loạt tác xạ vào chung quanh Ðồi-31 vì áp lực của địch vô cùng dữ-dội, trước sự vô cùng ngạc nhiên cũa chúng tôi, như vừa thoã thuận buổi hợp sáng nay.
Bây giờ, nơi Bunker Ðồi-31, 2 PHÐ cùng vài thương binh Dù nấp chung với nhau trong một hầm trú ẩn. Ðến trưa khi 2 PHÐ bắt đầu nghe tiếng máy nổ quen thuộc xa xa thì cũng là lúc địch khởi đầu trận, nói theo danh từ quân BV là "Trận địa pháo” dồn dập lên chung quanh Ðồi 31. Than ôi! Ðúng là muôn sự tại nhân thành sự tại thiên. Quân BV đã lợi dụng sương mù chuẫn bị một lực lượng hết sức hùng-hậu, đông như Kiếng mong sẽ chụp 300 thiên thần mũ đõ chống đỡ. Vi dân-bay đã thấy trước qua lỗ châu mai từ trong hầm cứu thương nhìn qua bên kia đồi đối diện, cách nhau một cái yên ngựa, 2 PHÐ thây rõ hai chiếc thiết xa PT-76 còn T-54 không leo lên được nên từ dưới chân đồi bắn trực xạ lên Ðồi, Cả LÐ-3 Dù, mà chĩ có 300 chiến sĩ chống giữ. Quân BV thuộc Trung đoàn 24B/304 và thêm 2 Trung đoàn 9 và 66 xắp sữa tham chiến, chúng đang bôn tập từ hướng đông bắc tới.
Bây giờ Trung Ðoàn 24B đang tiến lên xếp hàng ngang, cùng với quân tùng thiết dày đặc theo sau chung quanh nhắm đỉnh đồi-31 mà nhả đạn. Còn trung đoàn cơ-động 27 đang án-ngữ hướng tây chận TÐ-6 Dù ở bên sườn tây. Những tia lửa nòng súng phụt ra từ các PT-76 và T-54 thuộc Trung Ðoàn chiến xa 202. Dưới Bunker, dân bay thụp đầu xuống cùng nhìn nhau như nhắc nhớ câu mà anh em trong phi đoàn thường nói với nhau mỗi khi lên đường hành quân "Trời kêu ai nấy dạ, đạn tránh người chớ người không thể tránh đạn!" Ngồi trên ghế lái C&C như Ðĩa phãi vôi, tôi không ngờ quân BV mạnh và nhiều đơn vị cấp trung đoàn đến thế, chúng ăm mưu tấn công như bầy kiếng tha hột cơm, làm sao quân Dù phòng thũ cũa ta chĩ có 300 tay súng chống đỡ? Có cã thiết vận xa PT-76 và chiến xa T-54 từ dưới chân núi bắn trực xạ lên
Ngoài kia, trong từng giao thông hào binh sĩ Dù chống trả mãnh liệt, nhất là những pháo thủ pháo đội C trên căn cứ 31, với những khẩu pháo đã bị hỏng bộ máy nhắm vì pháo kích 152 ly xuyên phá cũa của địch, họ phải hạ nòng đại bác để bắn trực xạ thẳng vào thiết-xa PT-76 địch bên kia đồi và trong những loạt đạn đầu tiên đã hạ ngay được 2 chiếc PT-76. Nhưng để trả giá cho hành động dũng- cảm này nhiều binh sĩ Dù đã nằm xuống, có người nằm chết vắt trên những khẩu pháo của họ, trong số này có cả pháo đội trưởng Nguyễn văn Ðương, người đã là niềm hứng khởi cho một nhạc phẩm nổi tiếng sau đó. Anh em Dù vui sướng reo mừng trong hầm bên này. Không ngờ, chỉ mỗt lúc sau 2 thiết-xa PT-76 khác ở phía sau tiến tới ủi những chiếc xe cháy xuống triền đồi rồi lại hướng súng đại bác về đồi 31 mà bắn! Còn những chiếc T-54 không leo lên được thì sũa bậy bạ lên phía trên đồi đễ hù dọa các thiên thần mũ đõ. Sau vài loạt đạn, một phi tuần 2 chiếc F4 Phantom xuất hiện nhào xuống oanh tạc vào đội hình Trung Ðoàn 24B, và lại phá hủy thêm 2 PT-76 nữa. Nhưng chẳng may một chiếc F-4 bị trúng phòng không 37ly xì khói, phi công đang nhảy dù, thế là tất cả phi cơ Mỹ đều bỏ lại và dồn nổ lực vào rescue chiếc F-4, người quan sát viên Việt ngồi ghế sau thuộc Phi-đoàn 110 cũa FAC Bronco OV-10 đành thở ra lắt đầu ngao- ngán.
Trong tiếng bom đạn tơi bời, dân bay mừng rở vẫn nghe văng vẳng tiếng máy nổ của những chiếc H34 thương yêu đang vần vũ trên cao cùng chiếc UH-1 C&C cũa con chim đầu đàn nguyện không bõ anh em không bỏ bạn bè, đang vang vọng trên đó như lo lắng cho số phận những đồng đội của mình. Cho đến khoảng 5 giờ chiều thì quân BV tràn lên chiếm được đồi. Chúng lùng xục từng hầm trú ẩn kêu gọi binh sĩ Dù ra đầu hàng. Biết không thể làm gì hơn, 2 PHÐ tháo bỏ súng đạn cá nhân, chui ra khỏi hầm.và chịu cãnh hàng binh
Về phía KQ, Bửu, Khánh, On và Sơn bị trói bằng dây điện thoại và ngay tức khắc bị dẫn giải ra bắc băng đường 92B chung với tất cả tù binh khác, vì sợ B-52 trãi thãm. Không thấy Giang và Em đâu. Anh em KQ tim hõi nhau, họ bắt đầu thăm hỏi các SQ và binh sĩ Dù trên đường bị áp tãi. Cuối cùng họ gặp được anh Long là người ở chung trong hầm với anh Giang khi cộng quân kêu các anh ra đầu hàng. Ðến lần thứ 3 các anh vẫn không chịu ra nên chúng thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm. Anh Long chỉ bị thương nhẹ nên chúng bắt theo còn anh Giang vì bị thương nặng gãy cả 2 chân không đi được nên bị chúng bỏ lại và chết ở trong hầm. Về phần cơ-phi Em thì bị lạc đạn trúng bụng đổ ruột ra ngoài, khi bị bắt dẫn đi anh Em cứ 2 tay ôm bụng giữ lấy ruột mà không hề được băng bó vết thương nên đi được một khoảng không chịu được đau đớn anh Em gục chết ở bên đường.
Thế là PÐ-219 ghi thêm vào quân sử của LÐ/51/TC thêm một thiệt hại 2 phi hành đoàn trên chiến trường Hạ Lào. Trong đó anh Giang và Em đã vĩnh viễn ở lại trên trái đồi oan-nghiệt nầy, Ngọn đồi quyết tử 31. Những người còn lại của 2 phi hành đoàn đó là Bửu, Khánh, On và Sơn thì sa vào tay địch, bị đưa đến những bến bờ vô định, biết còn có ngày về hay không?


(còn tiếp)