Thursday, December 17, 2009

Nhớ Bạn, Nhớ Rừng, Nhớ Thời Lôi Hổ


Đầu mùa mưa năm 1974 Đoàn 2 Sở Liên Lạc / Nha Kỹ Thuật đồn trú tại Kontum tăng phái Công Tác cho Bộ Tư Lệnh Tiền Phương Quân Đoàn 2, Toán Hoàng Lôi của Đại đội thám sát được giao nhiệm vụ đi tìm ống dẫn dầu của Việt Cộng để phá hủy, Trưởng Toán Thiếu Úy Trương Giỏi, Toán phó Trung Sĩ Nguyễn Khả Đăng, Tiền đạo Hạ Sỉ Đoàn Văn Mạnh, Binh 1 Hu truyền tin mang máy, Binh 1 Hil và Hậu vệ Hạ Sĩ Đổ Lai Tàu.

Toán xâm nhập vào phía tây bắc vùng Tân Cảnh, Dakto gần khu vực Tam Biên, đây là cửa ngỏ chánh để Cộng quân làm bàn đạp tiến quân đánh phá cùng cao nguyên. Buổi trưa hôm ấy Toán Thám Sát Hoàng Lôi thuộc Đoàn 2 Sở Liên Lạc Nha Kỹ Thuật BTTM/QLVNCH được trực thăng xâm nhập thả vào vùng hành quân. Sau khi xuống bãi toán di chuyển khoảng 3 giờ đồng hồ thì dừng quân nghỉ ngơi và dự định nếu không có gì xảy ra sẽ ngủ lại đêm gần đó.

Nhưng chưa được 1 tiếng đồng hồ thì nghe tiếng cây khô (rắc), như có ngưòi dẫm lên kêu một tiếng rồi im lặng, tất cả toán đều trong tư thế sẵn sàng hướng về phía có tiếng động và chờ đợi xem chuyện gì gây ra tiếng động. Khoãng chừng 5 phút sau tiếng lá cây xào xạc rồi một nòng súng AK47 ló ra, kế đến là tên Việt cộng phía tay trái vạch lá cây đi ra cách nơi toán ngồi khoãng chưa đầy mười thước.

Thấy nòng súng của tôi đang chỉa về hướng của tên VC nên Thiếu úy Trưởng toán đè nòng súng xuống (không muốn bắn lúc này) và ra dấu đừng bắn, nhưng mũi súng vẫn chỉa vào tên Việt cộng đi đầu, rồi tên thứ 2, thứ 3 xuất hiện và chúng đi xéo ra chổ toán đang ngồi, tên thứ 3 vừa đi ngang qua thì tiếng súng bắt đầu vang dội và tôi cũng hướng vào 3 tên tiền đạo Việt Cộng xả hết một băng cong của cây Car 15, hai tên đi sau tữ thương tại chổ, còn tên đi đầu ngả xuống và bắn trả lại chúng tôi 1 băng AK47, tôi và Thiếu úy Giỏi may mắn không hề hấn gì nhưng Binh 1 Hu truyền tin mang máy đi phía sau trưởng toán trúng đạn, Thiếu úy Giỏi cho toán di chuyển nhanh ra khỏi vùng chạm địch khoảng chừng một tiếng đồng hồ chúng tôi dừng lại nghỉ quân và xem địch quân có đuổi theo kịp hay không ? củng như kiễm soát tình trạng của toán , Binh 1 Hu bị trúng 3 viên đạn, 1 vào nhựa bao cầm tay nòng súng, viên thứ 2 trúng vào cùi chỏ, và viên thứ 3 trúng vào cánh tay và đạn trúng vào xương nên băng bó hơi khó khăn, phải cột thêm cây vào mới đở đau nhức. Trưởng Toán gọi máy truyền tin về Bộ Chỉ Huy xin Triệt Xuất nhưng không liên lạc được, sau đó chúng tôi tiếp tục di chuyễn tiếp lúc đó trong rừng đã không còn ánh nắng. Khi xuống một ngọn đồi bổng tôi vấp phải một vật gì khiến tôi ngã xuống nhìn kỹ mới biết đó là ống dẫn dầu mà thuyết trình hành quân đã cung cấp cho mục đích của chuyến công tác. Ống dẫn dầu đường kính khoãng gần 1 gang tay, không biết xuất phát từ đâu ? và dẫn đến đâu ?

Quyết định nhanh chóng, chúng tôi lấy bó TNT đặt ngay chổ hai đầu ống nối và gọi Trung Sĩ Đăng đến để chụp hình. Chúng tôi bảo anh Đăng chụp càng nhiều càng tốt, rủi hư tấm này còn tấm khác và một chi tiết lúc gắn ngòi cháy chậm tôi dùng 2 sợi dây chuyển nổ, 1 dây đúng tiêu chuẩn, còn sợi dây kia dài khoảng 4 mét, để đủ thời gian toán di chuyển ra khu vực , sau khi giựt ngòi nổ chúng tôi chạy nhanh xuống triền đồi, và gặp một con suối chắn ngang, Thiếu úy Trưởng Toán ra lệnh toán di chuyển giữa dòng nước khoãng chừng một giờ đồng hồ.



Trong lúc chúng tôi di chuyển giữa dòng suối thì nghe thấy những tiếng nổ long trời tỏa sáng cả một vùng trời, cùng những tiếng tiếng súng nổ của địch quân khắp mọi nơi trong rừng núi vang dội xé tan màng đêm bao phủ. Lúc toán leo lên qua khỏi con suối và Trưởng Toán ra lệnh xoá hết mọi dấu vết cho thật cẩn thận, chúng tôi thật cảm kích Binh 1 Hu, mặc dầu bị thưong nặng và mất máu rất nhiều vẫn theo sát anh em không kêu la tiếng nào. Sau đó Trưởng toán cho di chuyển trở lại ngọn đồi lúc chiều chạm súng với Việt Cộng chỉ có khác là phía bên kia đồi, đêm hôm đó trời bắt đầu mưa liên tục, đôi lúc trời tạnh một đôi chút rồi lại mưa tiếp tục.



Ngày hôm sau toán liên lạc được L19 trên vùng, và Trưởng toán cho biết toán đã cho nổ ống dẫn dầu và ghi dấu tọa độ để trình về Bộ Tư Lệnh Tiền Phương Quân Đoàn 2 và báo cáo một nhân viên toán bị thương nặng xin được triệt xuất, tiền không sát cho biết khi nào thời tiết cho phép sẽ cho máy bay vào vùng ngay tức khắc, biết làm sao hơn đành phải chờ đợi, một ngày rồi lại một ngày mưa tầm tả không dứt, cũng nhờ trời mưa quá lớn nên địch quân không kiếm ra toán và cũng nhờ nưóc mưa mà không còn dấu vết của toán nên địch không tìm ra toán trong vùng, chỉ có điều tình trạng vết thương của Binh nhất Hu rất là thê thãm nhưng không biết làm sao hơn, lúc đầu còn uống thuốc đau nhức sau đó tất cà thuốc không còn nữa thậm chí uống sạch cả thuốc ho, thuốc đau bụng và mọi thứ thuốc toán mang theo, tất cả thuốc đều sạch hết.

Trời thì vẫn tiếp tục mưa và vết thương nhiễm trùng càng ngày càng nặng thêm, mùi hôi thúi bốc lên và giòi lúc nhúc trong vết thương to gần bằn đầu đủa, sức khỏe Binh 1 Hu càng ngày càng yếu, vì mất máu rất nhiều nên anh rất khát nước chúng tôi chỉ cho uống cầm hơi và nếu đụng địch lã nước anh sẻ chạy không nổi, Binh 1 Hu luôn cố tránh không bao giờ ngồi trên gió điều đó làm mọi người trong toán thật cãm động vô cùng, mãi cho đến ngày thứ tám thì mưa mới ngưng và bầu trời quang đãng, đến trưa L19 và đoàn trực thăng vào vùng triệt xuất toán. Tất cả mọi ngưòi về lại hậu cứ an toàn riêng Binh 1 Hu để lại một cánh tay trên núi rừng Tân Cảnh, Dakto.



Một trong những chuyến công tác khó quên trong đời và luôn ngóng tin Binh 1 Hu người Chiến Sỉ Lôi Hổ, người Sắc Tộc anh hùng bây giờ anh ở nơi đâu ? không biết anh còn sống hay chết ? hay đã trở lại vùng núi rừng , quê xưa chốn cũ và nhớ lại một quãng đời thời chinh chiến.




Hạ Sĩ Đoàn Văn Mạnh
Toán Hoàng Lôi, Đoàn 2 Sở Liên Lạc Nha Kỹ Thuật / Bộ Tổng Tham Mưu /QLVNCH

No comments:

Post a Comment