Câu chuyện thời sự 20/06/11
THAM VỌNG BÁ QUYỀN CỦA TRUNG CỘNG
Qua truyền thông, những thông tin và bình luận về tham vọng bá quyền của Trung Cộng đã được đề cập đến nhiều tại hải ngoại cũng như trong nước và trên thế giới.
Trong Câu Chuyện Thời Sự hôm nay, chúng tôi xin nêu lên vấn đề áp đảo của Trung Hoa trong quan hệ đối với Việt Nam.
Trước tiên, người Trung Hoa tự coi nước họ là Trung Quốc, có nghĩa là một quốc gia đứng trụ ở tâm điểm. Họ tự coi là trung tâm văn minh của nhân loại và các nước chung quanh đều là man di mọi rợ, phải phục tùng họ. Nước nào không thuần phục là họ đem quân xâm chiếm. Tâm lý tự tôn đó đã ăn sâu vào tiềm thức những lãnh tụ của họ, và các hoàng đế trị vì đều xưng là “con trời- thiên tử”. Chính tâm thức cao ngạo này chi phối mối quan hệ, khi Trung Hoa giao tiếp với Việt Nam, ở bất cứ thời đại nào.
Ðến đây chúng tôi xin được trình bày những tư tưởng của ông cố vấn Ngô Ðình Nhu phát biểu về vấn đề này, vào đầu thập niên 1960 được ghi chép lại rõ ràng trong tập sách Chính Ðề. Chúng tôi xin trích đọc: “ Trong lịch sử bang giao, giữa chúng ta và Trung Hoa, các biến cố xảy ra đều do hai tâm lý đối chọi nhau. Từ năm 972, sau khi đã nhìn nhận độc lập của Việt nam rồi, lúc nào Trung Hoa cũng nghĩ rằng đã mất một phần lãnh thổ quốc gia, và lúc nào cũng khai thác mọi cơ hội đưa đến, để thâu hồi phần đất mà Trung Hoa xem như là của họ. Bên kia, Việt Nam lúc nào cũng nỗ lực mang xương máu ra để bảo vệ nền độc lập của mình. Tất cả các sự kiện, xảy ra giữa hai quốc gia, đều do sự khác nhau của hai quan niệm trên” ( Chính Ðề trang 165)
Sau khi đặt vấn đề và nêu lên quan điểm về bang giao giữa Việt Nam và Trung Hoa, ông Ngô Ðình Nhu phân tách cho chúng ta quan điểm của Bắc Kinh:
“Ý cố định của Trung Hoa là đặt lại nền thống trị và không lúc nào Trung Hoa thỏa mãn với sự thần phục và triều cống của chúng ta. Ngay những lúc mà quân đội chúng ta hùng cường nhất, và chiến thắng quân đội Trung Hoa, thì các nhà lãnh đạo của Việt Nam cũng khôn ngoan, tìm cách thỏa thuận với Trung Hoa và tự đặt mình vào chế độ thuộc quốc. Nhưng, điều mà Trung Hoa muốn không phải là Việt Nam chỉ thuần phục và triều cống. Trung Hoa, suốt gần một ngàn năm lịch sử, lúc nào cũng muốn lấy lại mảnh đất mà Trung Hoa coi như bị tạm mất.
Trong 900 năm, từ năm 939 đến năm 1840, khi Tây phương tấn công vào xã hội Ðông Á, Trung Hoa đã 7 lần toan chiếm lại nước Việt Nam. Hai lần do nhà Tống chủ trương, ba lần nhà Nguyên, một lần nhà Minh, và một lần nhà Thanh. Một hành động liên tục như vậy, nhất định có nghĩa là tất cả các triều đại Trung Hoa đều theo đuổi một chính sách, đặt lại nền thống trị trên lãnh thổ Việt Nam. Chính sách này do điều kiện địa dư và kinh tế ấn định: lưu vực sông Hồng Hà là đường thoát ra biển thiên nhiên của các tỉnh Tây Nam của Trung Hoa, và ngược lại cũng là con đường xâm nhập cho các đạo quân chinh phục vào nội địa Trung Hoa. Ðã như vậy thì, ngay bây giờ, ý định của Trung Cộng vẫn là muốn thôn tính, nếu không phải hết nước Việt Nam, thì ít ra cũng Bắc phần. Cũng chỉ vì lý do này mà, năm 1883, Lý Hồng Chương, thừa lúc Tự Ðức cầu viện để chống Pháp, đã, thay vì gởi quân sang giúp một nước cùng một văn hóa để chống ngoại xâm, và thay vì cứu viện một thuộc quốc mà Trung Hoa đáng lý ra có nhiệm vụ bảo vệ, lại thương thuyết một kế hoạch chia đôi Việt Nam với Pháp, Trung Hoa dành cho mình các phần đất gồm các vùng bao bọc lưu vực sông Hồng Hà để lấy đường ra biển. Và ngay Chính phủ Tưởng Giới Thạch năm 1945, dành phần giải giới quân đội Nhật Bản từ vĩ tuyến 17 trở lên phía Bắc, cũng vì lý do trên.
Xem thế đủ biết rằng, đối với dân tộc chúng ta họa xâm lăng là một mối đe dọa thường xuyên.
Ngày nay, cái họa xâm lăng đối với chúng ta không vì thế mà thuyên giảm. Bởi vì họa xâm lăng, do vị trí địa dư của chúng ta và tình trạng nội bộ của chúng ta mà ra, và bao giờ hai yếu tố đó chưa thay đổi được, thì họa xâm lăng vẫn còn”.
Sau khi phân tách quan điểm của Trung Quốc đối với Việt Nam, ông Ngô Ðình Nhu đã đưa ra những nguyên tắc căn bản cho công cuộc chống xâm lăng từ Bắc phương. Oâng Ngô Ðình Nhu tuyên bố như sau:
“Nhân đề cập đến vấn đề chống xâm lăng, lý luận đã dẫn dắt chúng ta đến một vấn đề vô cùng quan trọng.
Trước tiên chúng ta nhận thức rằng đối với một nước nhỏ như chúng ta, họa xâm lăng là một đe dọa thường xuyên.
Ðể chống xâm lăng, chúng ta có những biện pháp quân sự và ngoại giao. Nhưng hơn cả các biện pháp quân sự và ngoại giao, về phương diện hữu hiệu và chủ động, là nuôi dưỡng tinh thần độc lập và tự do của nhân dân, phát huy ý thức quốc gia và dân tộc, và mở rộng khuôn khổ giới lãnh đạo, để cho vấn đề lãnh đạo quốc gia được nhiều người thấu triệt.
Sự thể đã như vậy, thì đương nhiên một chính thể chuyên chế và độc tài không làm sao đủ điều kiện để bảo vệ quốc gia chống ngoại xâm được. Bởi vì bản chất của một chính thể chuyên chế và độc tài là tiêu diệt tận gốc rễ tinh thần tự do và độc lập trong tâm não của mọi người, để biến mỗi người thành một động cơ hoàn toàn không có ý chí, dễ điều khiển dễ đặt để, và dễ xử dụng như một khí cụ.
Bản chất của một chính thể chuyên chế và độc tài là giữ độc quyền lãnh đạo quốc gia cho một người hay một số rất ít người, để cho thấu triệt các vấn đề căn bản của quốc gia trở thành, trong tay họ, những lợi khí sắc bén, để củng cố địa vị của những người cầm quyền.
Lịch sử xưa nay của các quốc gia trên thế giới đều xác nhận điều này: Chỉ có những dân tộc tự do mới chống được ngoại xâm.
Riêng về dân tộc chúng ta, mấy lần dân tộc thắng được ngoại xâm, từ nhà Trần đánh đuổi Mông Cổ, đến nhà Lê đánh quân Minh và Quang Trung chiến thắng Mãn Thanh, đều nhờ ở chỗ các nhà lãnh đạo đã khêu gợi được ý chí tự do và độc lập của toàn dân.
Và vấn đề vô cùng quan trọng mà chúng ta đã nêu ra trên kia là vấn đề chính thể của nước Việt Nam. Vì những lý do trình bày trên đây, chính thể thích nghi cho dân tộc chúng ta, không phải định đoạt do một sự lựa chọn căn cứ trên những lý thuyết chính trị, hay là những nguyên nhân triết lý, mà sẽ được qui định một cách rõ rệt bởi hoàn cảnh địa dư và lịch sử của chúng ta, cùng với trình độ phát triển của dân tộc.
Nếu bây giờ chúng ta chưa có ý thức rõ rệt chính thể ấy phải như thế nào, thì ngay bây giờ chúng ta có thể quan niệm được rằng chính thể đó không thể là một chính thể chuyên chế hay độc tài được. Ðó là một thái độ rất rõ rệt”. ( Chính Ðề trang 171-172)
Trong một Câu Chuyên Thời Sự ngắn và thời lượng hạn chế, chúng tôi vừa nêu lại những tư tưởng của ông Ngô Ðình Nhu về quan điểm của Trung Hoa đối với Việt Nam và những nguyên tắc căn bản cho công cuộc chống ngoại xâm từ phương Bắc. Chúng tôi tin tưởng rằng viễn kiến của ông Cố Vấn Ngô Ðình Nhu phát biểu từ nửa thế kỷ đã qua, bây giờ vẫn còn thích ứng và có thể góp ý cho sự nghiệp tranh đấu cho độc lập, tự do và sự bảo toàn lãnh thổ, lãnh hải của Tổ Quốc kính yêu của chúng ta.
Vũ Quang Ninh
No comments:
Post a Comment